Bắc Đường Diệu Huy thấy bộ dáng gã, cả người phát run, nắm chặt tay, cắn răng nói từng chữ từng chữ, “Ti Hồng Dật, ngươi chết chắc rồi!”
Ti Hồng Dật bịt tai không nghe thấy, cấp bách khó dằn lòng mà nhào tới. Bắc Đường Diệu Huy ngược lại không hề từ chối. Hắn cứ để thân thể trần trụi như vậy mà nhìn Ti Hồng Dật, vẻ mặt lãnh liệt như băng nhưng ẩn sau đó là cơn phẫn nộ tới cực điểm.
Ti Hồng Dật lung tung hôn môi hắn. Bắc Đường Diệu Huy quay đầu… Cố nén cảm giác ghê tởm và dơ bẩn.
Xương quai xanh hoàn mỹ tinh xảo chọc người trìu mến. Dục vọng của Ti Hồng Dật quả thực khắc chế không được nữa, vội vàng muốn hòa hợp nhất thể với người dưới thân.
Nhưng theo xương quai xanh đi xuống là vết sẹo dữ tợn khiến gã lại nảy sinh một loại dục vọng khác.
Ti Hồng Dật vươn ngón tay được bảo dưỡng đến mượt mà, móng tay chậm rãi vuốt ve vết sẹo, bỗng nhiên mãnh liệt dùng chút lực, móng tay đâm sâu vào da thịt, ở vết thương cũ trào ra vết máu.
Bắc Đường Diệu Huy đột nhiên run lên, cắn chặt môi dưới.
Nhiều năm qua đi, vết thương trong lòng hắn chưa bao giờ làm hắn thôi đau đớn, lúc nào cũng làm hắn thấy nhức buốt không chịu nổi. Mà hành động của Ti Hồng Dật lúc này lịa làm hắn cảm thấy ngực như bị bổ đôi ra, cảm giác đau đớn được phóng đại lên gấp nhiều lần so với thực tế.
Máu tươi chậm rãi chảy ra, trong không khí tản ra một mùi nhàn nhạt, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-tinh-khien/201391/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.