Bây giờ mà bỏ chạy lại thành có tật giật mình. Cô chẳng việc gì phải chột dạ cả, đằng nào cô cũng định đi.
Ôn Lĩnh Viễn đang tính đi cửa hàng tiện lợi ngay đầu phố một chuyến. Cửa hàng cách đây rất gần vì thế anh không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc sơ mi, tay cầm một chiếc ô cán dài.
“Cháu không mang ô à?”
Dù cô có cố tỏ ra mạnh mẽ như nào, vào khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Lĩnh Viễn, tất cả những mạnh mẽ đều tan biến, chỉ còn lại sự ấm ức bị dồn nén. Sao nào, cô thích anh, dù không được đặt hy vọng vào tình cảm này nhưng chẳng lẽ cả gặp mặt cũng không được? Trên đời này làm gì có đạo lý nào ngang ngược như thế. Hơn nữa, cô đã lấy Tô Dục Thanh ra làm lá chắn, chắc anh cũng tin cô đã quay về con đường chính đạo rồi.
Ninh Tê gật đầu.
Ôn Lĩnh Viễn mở cửa cổng, bảo cô vào nhà tránh mưa.
Trì Tiểu Viễn đã tan làm, Thanh Hạnh Đường giờ yên tĩnh, mang tới cảm giác sạch sẽ thông thoáng như vừa dọn dẹp xong.
Đi đến phòng nghỉ cho nhân viên, Ninh Tê không muốn đi tiếp vào trong, cả người cô ướt sũng nước mưa, đi vào lại làm ướt sàn gỗ vừa được lau sạch sẽ.
“Cháu ở đây chờ đi.” Ôn Lĩnh Viễn thu ô, dựng ở tường hành lang, sau đó đi thẳng vào trong.
Thời tiết tháng tư đã hết lạnh, nhưng quần áo dính nước mưa ướt nhẹp, dán sát vào da. Cô tự nhiên lấy điều khiển điều hoà trên kệ để đồ, bật chế độ ấm. Điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-thap-hoa-hong/1106707/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.