Editor: QinggWei 
Ngày hôm sau, Trì Hồng Nhạn kéo rèm cửa sổ phòng, cô nhìn thấy Lệ Xuân Hiểu tinh thần phấn chấn, đứng dưới vườn hoa, mỉm cười, vẫy tay với cô. 
“Em không sao chứ?” Ngồi trong xe của Lệ Xuân Hiểu, Trì Hồng Nhạn dè dặt hỏi. Lệ Xuân Hiểu đang lái xe, tựa như đã xóa sạch sự bất lực của đêm qua, hơn nữa tâm trạng có vẻ rất tốt. 
Cô ấy nghiêng mặt, cười rạng rỡ nhìn cô rồi ngượng ngùng nói: “Tối qua em uống hơi nhiều, nói bậy nói bạ.” 
“Hơn nữa!” Cô ấy cười ngọt ngào nói: “Hơn nữa sau khi em về phòng, em đã nhận được cuộc gọi của Kinh Hồng, anh ấy còn hát dỗ em.” 
“Anh ấy hát dỗ em sao?” Trì Hồng Nhạn nhẹ giọng hỏi. 
“Vâng!” Nụ cười không ngừng nở ra trên khóe miệng cô, giống như pháo hoa vô tận, thật lộng lẫy: “Là dân ca nước Nga, lúc đó…” 
Nói đến đây, nụ cười của Lệ Xuân Hiểu khựng lại, bỗng chốc như bị kích thích, cô đỗ xe vào một bãi đỗ xe bên đường, úp đầu vào tay lái. 
Thật lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo vẻ buồn bã. 
“Lúc đó, con của em và Kinh Hồng đã không còn, giai đoạn đó, em thường sống trong tự trách, đêm đến đều không ngủ được, lúc đó, Kinh Hồng luôn hát ru em ngủ. Cũng không biết làm thế nào anh ấy lại biết em thích bài dân ca của nước Nga đó, anh ấy còn nói với em, Xuân Hiểu, chúng ta còn trẻ, chúng ta còn rất nhiều cơ hội.” 
Nói xong, Lệ Xuân Hiểu điều chỉnh lại hô hấp, tiếp tục lái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-thanh-tren-khong/527522/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.