Editor: QinggWei 
Trong mơ hồ, cô duỗi tay sờ người bên cạnh, trống rỗng, không hài lòng than thở, vẫn không từ bỏ ý định, cô duỗi chân thăm dò lần nữa, bên cạnh vẫn là trống không. 
“Kinh Hồng…” Theo bản năng, cô gọi tên anh. 
Trì Kinh Hồng đang mặc quần áo, bất giác nhướng miệng cười, cúi xuống hôn lên trán cô: “Dậy đi, tiểu thư lười thích dậy muộn. Bây giờ sẵn có chút thời gian, dậy ăn sáng với anh đi.” 
Bữa ăn sáng, Trì Kinh Hồng luôn chỉ nhìn cô cười, Trì Hồng Nhạn bị anh cười đến thập phần khó chịu, cô trừng mắt nhìn anh. 
Chờ đến lúc cô thay quần áo, Trì Hồng Nhạn mới biết Trì Kinh Hồng cười cái gì, tên xấu xa, cô lấy một chiếc áo cổ cao che người mình. 
Anh đưa cô đến gần Lệ gia, khi cô xuống xe, anh lưu luyến hôn lên môi cô, như một người chồng sắp đi xa: “Em về nghỉ ngơi cho tốt.” 
Anh ái muội, đắc ý nở nụ cười: “Tối hôm làm em mệt chết rồi à? Hai ngày tới anh không ở đây em hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng chạy lung tung.” 
“Chờ điện thoại của anh.” Anh vỗ vỗ mặt cô liên tục dặn dò: “Còn nữa, phải nhớ uống thuốc đấy!” 
Trì Hồng Nhạn không biết nên cười hay nên khóc, cô giống như bị biến thành một đứa trẻ. 
Trở về Lệ gia, Trì Hồng Nhạn bất ngờ khi nhìn thấy Lệ Xuân Hiểu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt trũng sâu, đang ngồi trên chiếc ghế phu nhân mà cô thường ngồi ở phía tây, vừa nhìn thấy cô, Lệ Xuân Hiểu liền nhảy bổ vào lòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-thanh-tren-khong/527521/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.