Edit: Sa
Lâm Mạn Thiến cầm điện thoại, xem tới xem lui bài báo và video tận năm lần.
“Em thi xong rồi, cũng tạm ổn ạ. Hơn nữa có một tiền bối nói với em rằng thất bại một lần chẳng hề gì, nếu lần này không được thì lại thử thêm lần nữa, đó là giác ngộ nên có khi theo đuổi ước mơ.”
“Chị Mạn Thiến ạ? Chị ấy ủng hộ và cổ vũ em rất nhiều, đồng thời cũng truyền thụ rất nhiều kinh nghiệm cho em, giúp em càng thêm kiên định về quyết định của mình. Vì vậy em vô cùng biết ơn chị ấy.”
“Vâng, có thể nói chị ấy là giáo viên cuộc sống của em.”
…
Đồ xạo chó!
Lâm Mạn Thiến tức suýt xì khói mũi. Cô biết hôm nay Bùi Nhất thi vào trường nghệ thuật, thậm chí hôm qua lúc về ký túc xá trường để thu dọn đồ đạc, cô còn gặp Bùi Nhất đang âm thầm đi dạo Bắc Ảnh.
Trời đã tối mà thiếu niên còn diện nguyên cây đen, cái bóng đổ dài xuống đường, từ đầu đến chân bị mũ nón, khăn choàng, quần áo, bao tay che kín mít, nhìn xa y như một cái đống đen thùi lùi.
Vậy tại sao Lâm Mạn Thiến lại nhận ra cậu?
Lâm Mạn Thiến đâu phải thần tiên, tất nhiên cô không nhận ra cậu.
Có lẽ vì sắp thi nên khoảng thời gian này trường rất đông người, dù là buổi tối vẫn có nhiều thí sinh và sinh viên đi trên sân trường. Khoảng cách của hai người không gần, nếu gọi to, cậu sợ sẽ có người chú ý rồi nhận ra giọng cậu, trước đây có lần cậu tới cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-sang-ben-anh/1661379/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.