Edit: Sa Cuộc trò chuyện kết thúc mà chẳng ai lấy làm vui vẻ. Bao năm qua, Lâm Mạn Thiến chưa từng thẳng thừng và đối đáp tay ngang với bố mẹ như hôm nay, bởi vì cô thật lòng cảm thấy ban đầu cô giấu giếm bố mẹ đăng ký thi nghệ thuật, thậm chí còn từ chối suất tuyển thẳng vào trường đại học khiến bố mẹ phiền lòng là lỗi của cô, là cô quá mức tùy hứng và ương bướng. Khoảng thời gian đó, không khí trong nhà rất nặng nề, mẹ khóc suốt đêm rồi chạy đôn chạy đáo lên trường để xin nhà trường cho cô sửa lại nguyện vọng. Lòng cô vô cùng áy náy, cũng thấy mình rất đáng trách, vì vậy sau này dẫu bố mẹ nói bóng nói gió hay mắng mỏ ra sao, Lâm Mạn Thiến đều nhẫn nhịn. Sở dĩ cô liều mạng làm việc, tự gánh vác tiền học và tiền sinh hoạt là vì cô nghĩ nếu cô đã tự ý lựa chọn con đường này thì cô phải trả giá cho sự lựa chọn ấy, về tình về lý đều không nên để bố mẹ trả cho cô. Nhưng người nhà lại nghĩ đây là biểu hiện cho việc phản kháng và không phục của cô. Do đó họ không chỉ không tự hào mà còn cực kỳ giận dữ, mắng cô là “không biết hối cải”. Lâm Mạn Thiến đã quá quen rồi. Hôm nay cô không nhịn nổi nữa mà hỏi ngược lại mẹ là vì mẹ nói: “Hạ Hạ đã nói cho mẹ biết”. Cô cảm thấy vô cùng, vô cùng khổ sở. Cô chưa từng kể chuyện tối đó cho bất kỳ ai, ngay cả Phương Viên cũng chỉ biết qua loa. Dù trôi qua đã lâu nhưng tới hôm nay, mùi rượu buồn nôn, người đàn ông trung niên quyền cao chức trọng, nụ cười và hành động dâm tà cùng cơn mưa trắng xóa lạnh thấu tim vẫn làm cô run rẩy. Nhưng mẹ lại lấy đó để mỉa mai cô, trách cứ cô. Cô biết Lâm Hạ Hạ cũng không rõ sự việc, có lẽ chỉ kể với mẹ rằng “Lâm Mạn Thiến đắc tội với phó giám đốc công ty, bị đóng băng rồi” mà thôi, có lẽ mẹ cũng không cố ý cay nghiệt với cô, nhưng cô không nhẫn nhịn nổi nữa. Nỗi đau hôm ấy quá lớn, chỉ cần nghĩ tới là cô sẽ không kiểm soát nổi tâm trạng của mình, không tài nào nhẫn nhịn được. Quả nhiên, mẹ sửng sốt rất lâu, một lát sau mới sực tỉnh: “Thiến… Thiến Thiến, con vừa nói gì? Con bị…” Mẹ như không thể thốt ra được từ ấy, ngập ngừng chốc lát, giọng điệu hoảng hốt: “Con có sao không? Hắn ta, kẻ đó, hắn ta có làm gì con không?” “Con không sao. Con rất ổn, hắn ta không làm được gì cả.” Lâm Mạn Thiến cầm điện thoại, người rệu rã, “Nhưng như mẹ biết đấy, thời gian trước đây con không có phim để đóng. Nhưng bây giờ thì ổn rồi, có người bạn giúp con, con tìm được cách giải quyết rồi, đó là lý do vì sao con phải quay lại Bắc Kinh ngay đêm giao thừa.” “Vậy con, vậy con…” Bà Lâm luống cuống, “Đáng lẽ con nên nói với mẹ, mẹ còn tưởng…” Con cũng muốn nói với mẹ lắm chứ, nhưng về tới nhà chỉ nghe thấy mẹ mắng nhiếc. Cả mẹ và bố, từ ánh mắt tới vẻ mặt đều như đang nói với con rằng bố mẹ chẳng hề chào đón con. Con rời đi ngay trong đêm, tất cả những gì con nhận được là loạt tin nhắn chửi bới. Con cũng có lòng tự trọng. Dưới tình huống ấy, con cũng biết tủi thân, biết giận dỗi, biết ngó lơ, chỉ muốn ở một mình, ít nhất như vậy sẽ khiến con dễ chịu hơn, không làm ảnh hưởng tới buổi thử vai. Tuy nhiên, Lâm Mạn Thiến chẳng thốt ra lời nào. Cô chỉ khẽ thở dài: “Giờ thì mẹ biết rồi đó, con còn phải làm việc, không nói chuyện với mẹ được nữa, bố mẹ ăn tết vui vẻ, nhân tiện chúc tết ông bà ngoại giúp con nhé, chừng nào rảnh con sẽ về thăm ông bà ngoại.” “Mẹ biết rồi, vậy con, vậy con giữ gìn sức khỏe, nếu hết tiền cứ gọi về nhà… Thiến Thiến, trước đây mẹ…” “Không sao ạ.” Lâm Mạn Thiến khẽ khàng cắt đứt lời mẹ, mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng và lễ phép, “Nếu không còn gì nữa thì con cúp máy nhé?” Đầu dây bên kia im lặng chốc lát rồi mới trả lời: “Ừ.” Cô cất điện thoại, tựa lưng vào ghế, hôm qua chỉ ngủ được một tiếng, bây giờ buồn ngủ muốn chết, chỉ muốn nhanh chóng về nhà ngủ cho đã. Chú tài xế nhìn qua kính chiếu hậu: “Cháu gái, cháu có sao không?” “Không sao ạ, cháu quên mặc quần giữ ấm nên bị mẹ la thôi ạ.” “Mẹ cháu như vậy là vì muốn tốt cho cháu thôi, cháu một thân một mình ở Bắc Kinh, mẹ cháu lo là phải, có gì cứ từ từ nói…” Giọng Bắc Kinh đặc sệt của chú tài xế cứ quanh quẩn bên tai, Lâm Mạn Thiến cười, không nói gì. Ban nãy cô đột ngột cắt ngang lời mẹ không phải vì giận mà vì cô sợ. Không biết vì sao cô rất sợ mẹ nói xin lỗi cô, sợ mẹ đột nhiên nhận ra mẹ đã sai, sau đó bắt đầu bù đắp cho cô. Cô rất sợ bố mẹ làm vậy, cũng không muốn bố mẹ làm vậy. Vết thương đã hằn in trong lòng, bù đắp thế nào cũng chỉ khiến cô gượng gạo và khó chịu, chẳng thà cứ giữ nguyên hiện trạng. Đằng nào cũng quen rồi. Dưới chân đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu. Cô cúi đầu, lập tức đối mắt với một đôi mắt xanh to tròn, con mèo đang ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm. Lâm Mạn Thiến nổi da gà, co người lại, gắng gượng trừng lại nó: “Không được nhìn tao!” “Meooo.” “Hu hu hu chú tài xế ơi cháu đặt lồng mèo lên ghế trước được không ạ cháu đời đời ghi nhớ đại ơn đại đức của chú cháu hơi sợ thật đó tuy không phải quá quá sợ nhưng chú tài xế ơi nếu chú…” “Được rồi, được rồi, cháu bình tĩnh nào, cháu đặt nó lên đây, chú trông giúp cho.” Lâm Mạn Thiến làm bạn với chú tài xế trong hoảng loạn, sau khi trả mèo cho Phương Viên, cô về khách sạn tắm đến bốn, năm lần mới vượt qua được chướng ngại tâm lý, may là sự hy sinh này đã được báo đáp. Sau một tuần đợi chờ trong lo lắng, lúc Lâm Mạn Thiến tưởng mình rớt rồi thì cô nhận được điện thoại của đoàn phim. “A lô, xin hỏi có phải là cô Lâm Mạn Thiến không? Tôi là Đường Hưu Khắc, phó đạo diễn bộ phim “Hung thủ”, ừm, chắc cô đã gặp tôi hôm thử vai rồi.” Đường… Hưu Khắc? Không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là: “Là vầy, cô đã vượt qua vòng thử vai, nếu sắp xếp được thời gian thì thứ tư tuần này đến công ty Cực Nhạc thương thảo hợp đồng được không?” Ối! Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Cô hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh, bàn chuyện ký hợp đồng với phó đạo diễn. Lâm Mạn Thiến hiện đang là nghệ sĩ dưới trướng Hoàn Nghệ, không có sự cho phép của công ty thì cô không được nhận phim bên ngoài. Hơn nữa việc này liên quan đến cát-xê và hoạt động tuyên truyền sau này, cần có người có chuyên môn đàm phán hợp đồng. Vì vậy trưa hôm đó, cô gọi điện cho người quản lý đã lâu không liên hệ để thông báo cho chị ấy. Trần Linh tưởng tai mình có vấn đề: “Em nói gì cơ?” “Em nói, em đã thử vai thành công phim của Giản Dịch Bình, còn là vai nữ chính, người ta hẹn em thứ tư tuần này tới ký hợp đồng.” Bên kia lặng thinh. Từ lâu Trần Linh đã “nuôi thả” Lâm Mạn Thiến, không phải chị ấy không muốn lo mà là sếp lớn đích thân chèn ép tài nguyên của Lâm Mạn Thiến, chị ấy chỉ là một người quản lý nhỏ nhoi, không thể làm gì được cả. Hơn nữa ngoài Lâm Mạn Thiến, trong tay chị còn có ba nghệ sĩ khác, trong đó Khương Nguyệt Nhiên đang phát triển cực kỳ tốt, Trần Linh dồn hầu hết tâm sức vào cô ấy. Còn thái độ đối với Lâm Mạn Thiến hầu như là bỏ mặc. Nhưng nếu Lâm Mạn Thiến thực sự thành công giành vai chính trong phim của Giản Dịch Bình, bất kể thông qua hình thức nào, đối với cả Lâm Mạn Thiến lẫn Trần Linh đều là cơ hội khổng lồ. Trần Linh hít sâu một hơi: “Em chắc chắn là không nói đùa chứ?” “Em chắc chắn, thậm chí em còn có thể gửi ảnh của em chụp chung với đạo diễn Giản cho chị nữa. Hơn nữa lấy chuyện này ra đùa có lợi gì cho em không?” Trần Linh cũng thấy vậy, bèn trở nên nghiêm túc: “Được rồi. Bây giờ chị lập tức liên hệ với giám đốc Cao, nếu em thực sự giành được vai nữ chính trong phim mới của Giản Dịch Bình thì chắc chắn giám đốc Cao cũng sẽ coi trọng em, chuyện trước kia… Em không cần phải lo lắng nữa.” Lâm Mạn Thiến nói giọng rất bình thản: “Em biết rồi. À phải rồi, em đã gửi số điện thoại của chị cho họ rồi, chắc họ sẽ liên hệ với chị để bàn chuyện hợp đồng nhanh thôi, có vẻ như thời gian chuẩn bị gấp rút lắm.” “Ừ.” Trần Linh cười, “Em yên tâm, chị sẽ không phụ sự tin tưởng của em đâu.” Đây là một dạng nịnh bợ. Ở Hoàn Nghệ, Trần Linh không được coi là người quản lý hàng đầu, nếu Lâm Mạn Thiến được đóng vai nữ chính trong phim của Giản Dịch Bình, thì như chị ấy đã nói, chắc chắn giám đốc Cao sẽ coi trọng cô, và rất có thể sẽ đổi cho cô một người quản lý nổi tiếng hơn. Lâm Mạn Thiến hiểu ý chị ấy, cũng không có mong muốn thay đổi người quản lý. Trần Linh đối xử với cô không tệ, lúc cô mới bị đóng băng, chị ấy cũng đã chạy đôn chạy đáo tìm cách giải quyết, sau này khi thực sự không còn cách nào nữa chị ấy mới lựa chọn nuôi thả. Hơn nữa, chị ấy có một ưu điểm rất lớn là tuyệt đối không để bất kỳ nghệ sĩ nào của mình đi hầu rượu hay bán thân. Cô mỉm cười: “Em sẽ luôn tin tưởng chị Trần.” * Chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi, phải nói là không thể thuận lợi hơn. Ngày hôm sau, giám đốc Cao mạnh tay xử lý tất cả các vấn đề tồn đọng trước kia, sau đó sắp xếp người tới ký hợp đồng với đoàn phim. Trong khoảnh khắc giấy trắng mực đen xong xuôi, Lâm Mạn Thiến mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Công ty thậm chí còn sắp xếp cho cô một chiếc xe, giải phóng toàn bộ tài nguyên bị chèn ép, giám đốc Cao còn đặc biệt gọi điện xoa dịu cô, nói trước đây đã phải để cô chịu thiệt. Lâm Mạn Thiến không nghĩ nhiều về chuyện đó, cô chỉ biết từ giờ phút này, cô đã có được cuộc sống mới! Rốt cuộc không cần lo lắng không trả nổi tiền nhà, không có cơm để ăn nữa rồi! Tuy đoàn phim yêu cầu bảo mật, cô không thể công khai phát biểu điều gì, nhưng mà: Chốn Đô Thành Ồn Ã: “Hôm nay VUI CHẾT MẤT!” Hơn nữa còn để cảm ơn Bá Nhạc, cô đăng kèm ảnh chế của Bùi Nhất, là bức ảnh đẹp trai không tì vết. Thiếu niên đứng dưới nắng, ngoái đầu nhìn, mắt sáng mày ngọc, đến cả khóe mắt cũng chan chứa nụ cười. Nào cười lên đi.jpg Fans rối rít bình luận: “Sao đây, không nhận được lì xì hả?” “Vui thế này chắc là vì cô dì chú bác hỏi tình trạng hôn nhân của bà chứ gì?” “Gì vui vậy? Chẳng lẽ quà thưởng cuối năm của thím là một bọc băng vệ sinh?” … Lâm Mạn Thiến phớt lờ mấy bình luận trêu ghẹo, cô đang vui, vui đến mức dù ai nói gì cũng vẫn vui. Tiếc nuối duy nhất là gần đây Bé Bướm Hướng Trăng Bạc không nhấn ‘Thích’ trạng thái của cô. Haiz, lớp mười hai là thời gian quan trọng, chắc cô bé bận học rồi. Kết quả vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện. Cô còn chưa kịp tắt Weibo thì có thêm một bình luận. Bé Bướm Hướng Trăng Bạc: “Chúc bạn luôn vui vẻ như hôm nay…” Đây… đây là câu chúc đúng không? Nhưng dấu ba chấm phía sau cứ làm cô nổi da gà thế nào ấy nhỉ? Lâm Mạn Thiến nhíu mày, đang định cảm ơn thì chợt nghe người quản lý gọi: “Mạn Thiến ơi…” Cô ngẩng đầu: “Dạ?” Từ đằng xa đã trông thấy giao diện trang cá nhân Weibo của Lâm Mạn Thiến, tuy không nhìn rõ nhưng vẻ mặt Trần Linh thoáng chốc trở nên phức tạp: “À thì, đôi khi, độ hot mới là quan trọng nhất. Em thấy Hứa Tinh Diêu chưa, cô ấy chỉ dựa vào độ hot mà trở thành một trong bốn tiểu hoa đán đấy thôi.” “Dạ?” Lâm Mạn Thiến thấy cứ là lạ, thấy Trần Linh cũng đang mở Weibo, cô bèn giơ tay nhận lấy điện thoại của chị ấy. Ơ, sao lại là tài khoản chính của mình? Cô lướt xuống, suýt thì ném điện thoại đi. Bên dưới bài đăng mới nhất có… hai vạn bình luận? Cô ngẩng đầu, người quản lý đằng hắng, không nói gì, vì vậy cô bèn nhấn vào xem. “A a a a a! Sao chị lại lừa cậu ấy chứ! Cậu ấy vẫn còn nhỏ mà!” “Xin chị đấy, chị ơi chị à, chị khuyên cậu ấy với! Cậu ấy chỉ mới mười tám tuổi thôi, thế giới quan vẫn chưa vững vàng, kinh nghiệm sống còn ít ỏi lắm!” “Chị ơi, cầu xin chị cứu vớt thằng bé với ạ!” “Ha ha ha ha bà chị, em phục chị sát đất, tuy ai cũng trách chị nhưng riêng em thì ủng hộ chị! Em thấy cậu ấy có năng khiếu ở lĩnh vực này!” “Chị ơi em cũng ủng hộ chị! Chị quá sáng suốt!” Cô sáng suốt chuyện gì cơ? Cái gì mà hầm bà lằng thế này, thằng bé nào cơ? Ai có ít kinh nghiệm sống và thế giới quan chưa vững vàng cơ? Nhưng mà hình tượng này sao quen quen thế nhỉ… Chị Trần lấy lại điện thoại, thoát khỏi trang cá nhân, mở bảng hotsearch ra. #1: Bùi Nhất thi ngành Đạo diễn trường Bắc Ảnh #2: Bùi Nhất Lâm và Mạn Thiến #3: Lâm Mạn Thiến là giáo viên cuộc đời Chị Trần nhấn bừa một cái. “Bùi Nhất đăng ký thi ngành Đạo diễn trường Bắc Ảnh, tự nhận là vì được ảnh hưởng bởi “giáo viên cuộc sống” Lâm Mạn Thiến, nếu năm nay thi rớt thì năm sau vẫn sẽ cố gắng vươn tới ước mơ!” Ủa gì vậy trời?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]