Tô Tiện vừa từ chỗ Thư Vô Tri trở về, Yêu Lan đã đứng trước cửa đón nàng: "Sao rồi, Thư Vô Tri ở lì trong Chấp Minh Tông làm gì?"
Tô Tiện nhìn Yêu Lan một lúc, ánh mắt đồng tình nói với nàng ấy: "Cai rượu."
Yêu Lan đơ người.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải nói, Tô Tiện cứ trực tiếp nói thẳng, "Sư phụ muốn ta chuyển lời cho ngươi, những chuyện ngươi làm năm đó người sẽ truy cứu đến cùng, ngươi đừng nghĩ trốn đi là có thể giải quyết mọi chuyện."
Yêu Lan: "..."
Nàng ấy không trả lời, cả người đứng im như khúc gỗ, đến mắt cũng không chớp một cái. Tô Tiện không biết phải nói sao mới phải, chỉ đành giữ im lặng theo.
Yêu Lan cắn chặt môi dưới như sắp bật máu đến nơi, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Hắn... nói vậy thật sao?"
"Phải." Tô Tiện gật đầu.
Tô Tiện cảm thấy Yêu Lan ngày càng yếu ớt rồi, gần như sắp không chịu nổi mà ngã quỵ xuống. Nàng không yên tâm bèn dìu Yêu Lan, nhưng bất chợt Yêu Lan túm chặt tay nàng, hỏi: "Hắn nhớ ra tất cả rồi à?"
"Có lẽ là vậy." Tô Tiện nói.
Yêu Lan hoang mang nhìn Tô Tiện, chợt bật cười lớn nói: "Vậy cũng tốt, sớm muộn... sớm muộn cũng nhớ lại thôi, hắn chính là người như vậy đó, không bao giờ để một yêu nữ như ta hủy hoại cả đời hắn." Thư Vô Tri thoát khỏi khoảng hồi ức ấy đối với hắn cũng là chuyện tốt, trước đó vì điều này mà cảnh giới của hắn chỉ dậm chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hon/3229129/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.