Không Thiền Phái vẫn là dáng vẻ ban đầu ấy, tuyết phủ kín mái hiên, biến mọi thứ trong tầm mắt thành một màu trắng tinh. Tô Tiện đứng trước sơn môn, trong lòng có một loại cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Bất kể là rời đi hay quay về từ tận đáy lòng luôn có cảm giác an tâm lạ thường.
Phải chăng nơi này quá đỗi yên bình, bông tuyến lượn lờ trên không, hàn mai lặng lẽ bung nở làm người ta có cảm giác ngăn cách với trần thế.
Tựa như cho dù bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến nơi đây.
Sau khi đặt chân vào Không Thiền Phái, Tô Tiện về căn phòng nhỏ của mình trước. Lúc này đã qua giờ ngọ, nàng cứ nghĩ Yêu Lan đang ở Chấp Minh Tông chép sách nhưng ai dè về đến phòng đã bắt gặp cảnh Yêu Lan đang ngồi cạnh bàn miệt mài viết gì đó. Nghe thấy tiếng động, Yêu Lan ngẩng đầu, không khỏi vui mừng khi nhìn thấy Tô Tiện: "A Tiện, ngươi về rồi!"
"Ừ, ta về lần này là có chuyện muốn nhờ ngươi giúp." Tô Tiện gật đầu, trực tiếp vào vấn đề, không vòng vo.
Yêu Lan đã lâu không gặp Tô Tiện, có rất nhiều lời muốn nói nhưng thấy thần sắc Tô Tiện nghiêm túc lại còn về một mình, nàng ấy không khỏi do dự hỏi: "Tiểu Sở đâu? Lúc trước ta nghe Thư Vô Tri nói ngươi ở lại Thiên Cương Minh giúp Mộ Sơ Lương điều tra chuyện Minh chủ bị hành thích, sau đó không còn tin tức nữa."
"Chuyện đó đã điều tra rõ ràng rồi, kẻ ra tay là Quỷ Môn, nói ra rất phức tạp để lát nữa ta từ từ kể cho ngươi nghe." Tô Tiện cũng không có ý giấu giếm Yêu Lan làm gì, dù sao thì sau lưng nàng ấy là cả Huyền Nguyệt giáo cơ mà, nói chuyện này với Yêu Lan cũng xem như nói với Huyền Nguyệt giáo. Nàng thấy chuyện này không còn gì đáng giấu, để Huyền Nguyệt giáo biết mục đích của Quỷ Môn và Vô Ưu Cốc cũng là chuyện tốt.
Yêu Lan nghe ra điều không đúng, hỏi: "Sao vậy?"
"Sở Khinh Tửu có chuyện rồi, hiện tại hồn phách huynh ấy đang ngủ say, thân thể không thể động đậy được, ta để huynh ấy ở chỗ khác rồi, sau khi ta làm xong chuyện sẽ tới tìm huynh ấy sau." Nàng nghỉ một lúc rồi nói tiếp, "Ta muốn nhờ ngươi điều tra giúp ta một nơi."
"Nơi nào?" Yêu Lan hỏi.
"Phân đường Quỷ Môn ở Lâm Thành."
Yêu Lan nhíu mày: "Lại là Quỷ Môn á?"
"Phải, nếu ta không đoán sai, thứ ta cần hiện đang ở trong Lâm Thành, ta phải điều tra kỹ tình hình của bọn chúng sau đó mới vạch kế hoạch đi lấy món đồ đó."
Yêu Lan biết chuyện Tô Tiện nói chắc chắn không phải chuyện nhỏ, lập tức gật đầu đáp ứng. Nàng ấy ngồi xuống ghế viết một lá thư sau đó niệm yêu quyết, lá thư trong tay hóa thành quầng sáng tím chói mắt, biến mất tại chỗ.
"Ta đã kêu người đi điều tra rồi, A Tiện cứ yên tâm nhé, tình báo của Huyền Nguyệt giáo thì ngươi biết rồi đó, chắc sẽ nhanh có kết quả thôi, trước đó ngươi cứ lo nghỉ ngơi cho khỏe đi." Nói đến đây, nàng ấy chợt khựng lại, "Sắc mặt ngươi không được tốt, có phải bị thương rồi không?"
Tô Tiện cũng không miễn cưỡng, lần này từ Tĩnh Thành đến Không Thiền Phái nàng chưa nghỉ ngơi bữa nào, đi đường lâu như vậy cơ thể đã sớm mệt lả rồi. Nàng gật đầu, thu dọn một chút rồi lên giường đi ngủ.
Đến ngày hôm sau, ánh ban mai rọi vào cửa sổ nàng mới tỉnh dậy.
Tô Tiện ngồi dậy, phát hiện Yêu Lan ở giường kế bên đang chui đầu trong chăn ngủ ngon lành.
Nghỉ ngơi một đêm, Tô Tiện cảm thấy mọi mỏi mệt trước đó đều bị quét sạch rồi. Trời còn khá sớm, hiếm lắm mới thấy Không Thiền Phái không có tuyết rơi, nàng không muốn ngủ tiếp nữa, đứng dậy đến bên giá sách trong phòng lật giở vài cuốn rồi bắt đầu ngồi xuống chép. Trải qua trận chiến dưới địa cung, Tô Tiện biết thực lực của mình còn quá yếu, lần này đột nhập Quỷ Môn chẳng phải chuyện dễ dàng gì, con đường tu hành của nàng còn phải khổ hành một trận.
Tô Tiện chép sách một hồi, đến khi mặt trời đã lên cao, Yêu Lan bên kia cựa quậy mấy cái, xoa xoa mắt thức dậy.
"A Tiện, ngươi đang chép sách đó à?" Yêu Lan hỏi Tô Tiện.
Yêu Lan không ngẩng đầu, tay cũng không ngừng lại nói: "Muốn học trận pháp một chút, đến lúc vào Quỷ Môn có khi có đất dụng võ."
Tô Tiện nghiêm túc chép như vậy, Yêu Lan cũng không tiện quấy rầy nàng bèn đi đến trước cửa sổ chải đầu. Thấy nàng ấy không lên tiếng, Tô Tiện bỏ bút xuống, hỏi: "Những ngày qua ngươi vẫn ở Không Thiền Phái?"
Nghe câu hỏi của nàng Yêu Lan cũng đại khái đoán được nàng muốn nói điều gì. Yêu Lan để lược qua một bên, buộc tóc lại, hơi chột dạ gật đầu: "Đúng vậy."
"Ngươi không định về Huyền Nguyệt giáo nữa ư?" Tô Tiện hỏi.
Yêu Lan cười cười nói: "Nhiệm vụ của ta còn chưa hoàn thành sao về được?"
"Tố Hồn Châu?" Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện Tô Tiện quên béng chuyện này. Nàng triệu ra một thứ đặt xuống trước mặt Yêu Lan: "Vật này hết tác dụng với ta rồi ngươi lấy đi đi."
Tố Hồn Châu là bảo vật biết bao người muốn tranh đoạt, Yêu Lan không ngờ Tô Tiện cứ thế mang cho rồi, không khỏi kinh ngạc nói: "Ngươi cứ thế mà cho ta đấy à?""Xem như hồi báo ta nhờ ngươi điều tra Quỷ Môn." Tô Tiện gật đầu.
Yêu Lan cười híp cả mắt, vội vàng cất viên châu đi, nói tiếp: "Thật ra cũng không hẳn vì Tố Hồn Châu, nếu ta đã quang minh chính đại gia nhập Không Thiền Phái vậy thì cứ ở đây một thời gian vậy, vả lại trong giáo cũng không có chuyện gấp cần ta phải về."
Tô Tiện không lạnh không nhạt hỏi: "Là vì sư phụ?"
Nụ cười của Yêu Lan nhất thời cứng đờ, biến thành cười khổ nói: "Cứ phải nói thẳng ra thế à?"
"Sư phụ đang ở đâu? Ngươi không cần đến Chấp Minh Tông tu luyện nữa à?" Tô Tiện hỏi.
Yêu Lan ngẩn ra một lúc, thì ra Tô Tiện không phải đang truy cứu chuyện giữa hai người các nàng, chỉ đơn giản là có chuyện muốn tìm Thư Vô Tri thôi.
Nàng ấy lắc đầu: "Không cần, dạo này Thư Vô Tri hơi kỳ lạ, bảo tất cả đệ tử đừng có đến tìm hắn, cũng chả biết đang làm gì..."
Tô Tiện không hiểu nổi Thư Vô Tri đang giở cái tró gì, nàng do dự giây lát rồi nói: "Ta đi tìm người."
"Á, ngươi muốn đi thật á?" Yêu Lan ngạc nhiên.
Tô Tiện gật đầu: "Ta có vài chuyện muốn tìm người làm cho rõ."
"Vậy cũng được, ngươi đi xem xem... Tốt nhất hắn đừng bày trò cai rượu gì đó nữa."
Tô Tiện đáp một tiếng rồi thu dọn sách giấy trên bàn, bước ra cửa đi về hướng Chấp Minh Tông.
Tô Tiện mới đặt chân vào cửa lớn Chấp Minh Tông đã phát hiện chuyện lạ.
Cả đại điện trống không, tại vị trí đặt mấy vò rượu lúc trước không thấy đâu. Hiếm có khi Thư Vô Tri không ngồi bên vò rượu mà nghiêm chỉnh nhắm mắt dưỡng thần trên đệm hương bồ, quanh người có làn khói tím lưu chuyển.
Tô Tiện không thể nào nhìn ra cảnh giới của hắn được nữa.
Tô Tiện đứng yên hồi lâu không ra về cũng không mở miệng. Đợi thêm một lúc cuối cùng Thư Vô Tri cũng mở mắt, ngẩng đầu nhìn Tô Tiện, "Nếu ta không lên tiếng, ngươi định đợi ở đó suốt à?"
"Sư phụ." Tô Tiện gọi một tiếng nhưng không lập tức đi qua, nàng đứng tại chỗ nghi hoặc quan sát hắn.
Thư Vô Tri bật cười, nhướng mày nói: "Ta cai rượu thật rồi, sao nào, sợ ta bật dậy giết ngươi à?"Thần sắc hắn bình thường, không có dáng vẻ điên loạn như lần cai rượu trước. Tô Tiện cũng yên tâm hơn nhiều, nàng bước đến gần Thư Vô Tri, nói: "Chúc mừng sư phụ không phải bị tâm ma trói buộc nữa."
"Nói là tâm ma chỉ để gạt bản thân thôi." Thư Vô Tri cười cười, đứng dậy nói, "Ngẫm nghĩ lại mới phát hiện chẳng có gì không vượt qua được."
Tô Tiện nhỏ giọng hỏi: "Thế Yêu Lan..."
"Ta đã nhớ ra thân phận của nàng ấy rồi."
"Sư phụ chịu tha thứ cho cô ấy..."
Thư Vô Tri ngắt lời Tô Tiện, nói: "Cái này ta chưa có nói à."
Tô Tiện: "..."
Giọng Thư Vô Tri hơi trầm xuống, nói: "Gần đây nàng ấy đang trốn ta."
Tô Tiện im lặng, với tính cách của Yêu Lan, nàng ấy làm như vậy là chuyện rất bình thường. Khi Thư Vô Tri còn chưa nhớ lại chuyện xưa, nàng ấy mới dám tiếp cận hắn, đến khi trí nhớ Thư Vô Tri dần hồi phục nàng ấy bắt đầu thấy lo sợ, giấu mình đi. Dù vậy nàng ấy vẫn không muốn rời khỏi Không Thiền Phái, cũng không biết có dự tính gì.
Thư Vô Tri nói: "Ngươi thay ta chuyển lời với nàng ấy, chuyện năm đó ta sẽ truy cứu tới cùng, những chuyện nàng ấy đã làm đừng có nghĩ chạy trốn là giải quyết được."
Tô Tiện không hiểu hai người này cho lắm, thấy Thư Vô Tri có vẻ nghiêm túc như vậy nàng chỉ đành gật đầu tỏ ý mình sẽ chuyển lời.
Nói xong chuyện của Yêu Lan, Thư Vô Tri hỏi Tô Tiện những chuyện xảy ra sau khi nàng rời khỏi Thiên Cương Minh. Tô Tiện kể lại một lượt như những gì đã nói với Yêu Lan hôm trước, kể cả chuyện dưới Ma môn địa cung, chỉ trừ đoạn mình mở cửa Ma giới.
Ngoài nàng ra thì Thư Vô Tri là người biết rõ tình hình của Sở Khinh Tửu nhất, lần này Ô Tiện quay về không chỉ muốn nhờ sự trợ giúp của Yêu Lan mà còn muốn mượn Thư Vô Tri vài thứ.
Nghe đến khối ngọc bội cuối cùng mở cổng Tứ Phương Thành đang ở Quỷ Môn, Thư Vô Tri thoáng ngẩn người, nói: "Ngươi nghĩ cho kỹ đó, chỗ đó không phải nơi ngươi tùy tiện ra vào đâu."
"Nên con mới đến tìm sư phụ người đây này." Tô Tiện nói.
Sắc mặt Thư Vô Tri hơi kỳ lạ nhìn Tô Tiện một lúc, giả vờ lui lại nửa bước nói: "Ngươi tính làm gì?"
Tô Tiện nói: "Con muốn mượn sư phụ một thứ."
"Cái gì?" Thư Vô Tri khó hiểu.
Tô Tiện nghiêm túc đáp: "Sư công(*) ạ."
(*) Sư phụ của sư phụ Tô Tiện.:)))
Thư Vô Tri: "..."
Tô Tiện bình tĩnh quan sát vẻ mặt Thư Vô Tri nhưng không phán đoán được hắn có đồng ý hay không. Nàng giải thích: "Lần trước khi chúng con đến Bích Lam sơn, sư công ở trong Huyền Dương Kính dùng tu vi của bản thân khống chế những người có mặt bên ngoài, bao gồm Hắc Y và Hồng Trang của Quỷ Môn. Tất nhiên con không muốn người đi mạo hiểm cùng con, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có sư công có thể giúp được con."
"Được thôi." Thư Vô Tri không làm khó Tô Tiện, thờ phào nói, "Chỉ là sư công ngươi có chịu giúp không thì là chuyện của ông ấy nhé."
"Đa tạ sư phụ." Tô Tiện đã hỏi mượn Huyền Dương Kính của Thư Vô Tri thì chắc chắn người trong gương cũng sẽ giúp đỡ. Thư Vô Tri triệu hoán Huyền Dương Kính rồi đưa cho Tô Tiện.
- Hết chương 76 -
Editor lảm nhảm:
Thiết nghĩ truyện này không phải tên là "Tỏa hồn" mà tên là "Bao giờ nam chính mới online" mới đúng.:)))
Chờ thêm khoảng 7 8c nữa thôi n9 xuất hiện trở lại nhé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]