Chuyện này phát sinh quá đột ngột, trước đó anh chưa hề được bất kỳ lời đánh tiếng nào. Lúc đó đang là buổi chiều, anh còn chưa kịp mở miệng đã có người rút súng ra, không cho anh ho he. Phó Ngọc Thanh thấy bọn họ hùng hổ bặm trợn nên không dám ngăn, bị bọn họ lôi ra ngoài ngay trước mặt nhân viên công ty. Trên người Phó Ngọc Thanh mang theo ít tiền mặt, lúc đi đường còn định nghĩ cách, song bị họng súng cứng ngắt dí tận mặt, một chữ cũng chẳng dám thốt. Suốt đường đi đám người này chẳng nói chẳng rằng gì, đến chỗ giam cũng không hề thẩm vấn, cứ tống thẳng anh vào nhà giam, không thả ra.
Sau khi bi giam, anh khổ sở vật nài tên cai tù, hứa sẽ đưa thật nhiều tiền, mới biết té ra anh bị gắn tội hiềm nghi là phần tử Cộng đảng, nếu tội chứng mà được xác thực, e là sẽ bị lôi đi xử bắn. Bởi vì tội của anh lớn nên tên cai tù cũng không chịu chuyển tin hộ anh.
Phó Ngọc Thanh có nằm mơ cũng không ngờ mình lại rơi vào cảnh gọi trời trời không ứng, gọi đất đất không linh này. Hai ngày đầu tiên anh bị cắt đứt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài, đồ ăn cũng tạm bợ, đêm xuống bệnh dạ dày phát tác, cuối cùng cả người vã mồ hôi lạnh, đến sau nửa đêm thì gần như bất tỉnh.
Đến ngày thứ hai, đến cả thức ăn anh cũng còn không ăn nổi nữa, cho vào miệng là muốn nôn ra ngay, không thể nuốt trôi.
Ráng cầm cự đến ngày thứ ba, thái độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053763/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.