Phó Ngọc Thanh đọc kỹ lại mấy lượt thư của Mạnh Thanh, thế rồi cất cẩn thận vào trong chiếc hộp gỗ của mình.
Thư hồi âm anh lại viết rất dài, còn đặc biệt viết bằng bút máy.
Lúc gặp nhau, mặc dầu cả hai chỉ im lặng ngồi không thôi cũng rất thú vị, chuyện gì cũng quên tiệt. Vậy mà lúc không gặp thì lại nhớ tới bao nhiêu chuyện.
Phó Ngọc Thanh viết chuyện của Từ Thế Vĩ trước, hỏi rốt cuộc hắn tính sao. Xong hỏi hắn mở quyền quán chưa, nếu có chỗ nào cần tiền thì cứ bảo anh.
Anh nhớ đến lời của Hàn Cửu, bèn viết vào thư: Nếu em không hồi vốn được thì phải bảo tôi. Tuy cái nhà bên Mai Viên hơi xa, nếu em muốn bán, không được bán cho người khác, bán cho tôi là được.
Anh sợ Mạnh Thanh định bán nhà, mở miệng hỏi thẳng thì không tiện, chỉ bảo trong thư: Chờ tôi dọn về, đến chỗ em sẽ gần hơn. Còn viết, tôi luôn tìm cách sao cho được càng ở gần em càng tốt. Tôi đã nhờ bạn để ý cho rồi, chuyện này để tôi lo là được, nếu có cái nhà nào phù hợp, em nhất định phải đáp ứng tôi, chuyển đến gần tôi một tí nhé.
Lại viết: Cũng chẳng biết bao giờ em mới hết bận? Qua đợt này, chúng mình đến bên Mai Viên ở ít hôm được không? Mùa thu dưới nông thôn mát mẻ thông thoáng, ở đó lại an tĩnh, không có ai, muốn làm gì đều rất tự do.
Anh viết thêm: Muốn tránh nóng thì lên Bắc vẫn là chuẩn nhất. Chỉ là bây giờ tình hình quả thực quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053762/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.