Hồi đó quả thực là vì không chịu nổi cô quạnh nên anh mới dọn về bên Phúc Hi. Ngặt nỗi bị Mạnh Thanh vô tình nói toạc ra như thế, anh lại không kìm được cơn chột dạ.
Mạnh Thanh thấy anh ngậm bặt, cho là nói trúng tâm sự của anh rồi, bèn cười, chẳng bảo gì thêm.
Phó Ngọc Thanh thấy hắn chỉ cười như thế, bỗng sao trong lòng hơi phấp phỏng, nghĩ lát nữa mình còn phải về, lại càng rầu thêm gấp bội, bèn đứng dậy than thở với Mạnh Thanh: “Không quạnh quẽ đến mức ấy, nhưng quả thực không được tự do cho lắm.”
Mạnh Thanh khó hiểu, Phó Ngọc Thanh bèn giải thích cho hắn, bảo rằng cha muốn anh đăng báo ly hôn. Trông Mạnh Thanh cúi gằm im lặng, bỗng sao lòng bất an vô cùng, thoáng ngập ngừng, rồi nói: “A Sinh, tôi đã kể cho em nghe vì sao tôi với Lục Thiếu Du lại lấy nhau chưa?”
Mạnh Thanh hơi sững sờ, nhưng đáp, “Tam gia kể rồi.”
Phó Ngọc Thanh không khỏi cau mày. Anh đã bao giờ giải thích chuyện này với Mạnh Thanh đâu, chỉ nói chung chung là hôn nhân hình thức thôi. Mạnh Thanh đáp thế lại ngoài dự liệu của anh, song cũng có chút không vui. Anh nhìn quanh quất một chặp, vẫn thấy không ổn lắm, bèn bảo muốn lên lầu nói chuyện.
Mạnh Thanh chẳng nói chẳng rằng, nhưng cũng đứng dậy lên lầu cùng anh.
Phó Ngọc Thanh đóng chặt cửa xong mới kể chuyện thân phận cộng sản của Lục Thiếu Du có thể bị phát hiện ra, Mạnh Thanh lấy làm kinh hãi, đứng dậy nói: “Tội này là không thể.”
Lúc bấy giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053760/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.