“Sao có thể có ngày phiền cơ chứ?” Phó Ngọc Thanh đi tới gần hắn, không kìm lòng được mà dang tay ôm lấy hắn, tựa cằm lên vai hắn. Dáng vẻ thân mật vô lại này, phải là người ngoài nhìn chắc sẽ chỉ thấy buồn cười thôi.
Mạnh Thanh nắm lấy tay anh, hỏi anh: “Tam gia, anh không nóng à?”
Phó Ngọc Thanh hỏi ngược lại hắn: “Em nóng à?”
“Nóng.” Thanh âm của Mạnh Thanh thoảng ý cười, quay lại nhìn anh. Phó Ngọc Thanh nhẹ nhàng cúi xuống đặt một nụ hôn lên má hắn, cố tình hỏi: “Tôi còn nóng hơn cơ, làm sao bây giờ?”
Mạnh Thanh mơn man hôn mấy cái, sau đó đáp mơ hồ: “Chờ chốc lát, lát bọn nhỏ ngủ rồi nói sau.”
Phó Ngọc Thanh nghe được lời ấy của hắn, tựa như lấy được lời cam đoan vô cùng quan trọng, lúc bấy giờ mới buông tay hắn ra, nhìn hắn như cười như không.
Có lẽ Mạnh Thanh sợ anh nóng, bèn mở hết các cửa sổ ra rồi mở thêm cả nửa phòng, thế vẫn lo bí quá, bèn bảo: “Tam gia, anh có muốn ra ngoài nằm không? Để em quạt cho anh. Chờ lát nữa mát hơn thì ngủ tiếp, không nóng quá sợ anh không ngủ được.”
Trong nhà Phó Ngọc Thanh đâu đâu cũng kê quạt đồng, không thì cũng có đá, lúc nào cũng mát. Nơi này so với nhà Phó, suy cho cùng vẫn oi bức hơn rất nhiều.
Có điều Mạnh Thanh bảo quạt cho anh thì anh không bằng lòng, bèn bảo: “Em ngồi đi, tôi quạt cho em trước.”
Mạnh Thanh hơi bất ngờ, phì cười: “Được.”
Phó Ngọc Thanh có chút đắc chí, đẩy hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053749/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.