Phó Ngọc Thanh cầm lòng không đậu nhìn hắn, muốn hỏi, tiễn tới đâu chứ? Lẽ nào tiễn tới tận Nam Kinh sao? Nhưng lại dằn được lời xuống, sợ sao một khi hỏi hắn rồi, sẽ chẳng thể đi với hắn thêm được mấy chốc nữa.
Mạnh Thanh tránh anh, ngồi xuống ở đầu bên kia thuyền.
Mới đầu Phó Ngọc Thanh cũng im lặng, sau đó quả thực không kiềm được, bèn tán gẫu tới lui với chủ thuyền. Cũng chẳng quan tâm người ta nghe có hiểu anh hay không, chỉ để ý nói, mỗi tội giọng anh rất thấp, khống biết người khác có nghe được hay không.
Anh kể anh có một người bạn, anh nói hết sức mập mờ, không hề nhắc đến là nam hay nữ. Anh kể hồi đầu quen người ấy thế nào, còn nhắc tới vụ nổ súng đại đa số mọi người đều biết, nói cả sau đó Lục Thiếu Kỳ rút súng dọa anh trước tiệm Âu phục ra sao, kể thẳng đến đoạn Lục Thiếu Kỳ làm sao lại hay tin mà đi tận lên Bắc tìm anh, nói đến đó, anh chợt trầm xuống.
Ngàn dặm cách trở không màng an nguy đi tìm anh, kỳ thực chẳng phải chỉ có mỗi Lục Thiếu Kỳ.
Lúc anh nghĩ về Lục Thiếu Kỳ, vẫn còn nhớ nỗi chấn động và cảm kích trong lòng khi ấy. Cũng chính từ đó trở đi anh mới có cái nhìn khác về Lục Thiếu Kỳ, cảm thấy ở bên người này cũng không hẳn là không thể.
Nhưng lúc anh ở Tây Bắc, nghe được Mạnh Thanh dò hỏi tin tức của anh từ Nam Kinh thì vừa mừng lại vừa lo, chẳng có chính kiến gì đâu. Mừng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053732/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.