Mặt Phó Ngọc Thanh trắng bệch, câu nói hợp tan vui vẻ ấy anh quả thực chẳng thể vặn lại nổi, nhưng bạn bè kia là sao cơ? Lời này của Mạnh Thanh quả đúng là dồn người ta vào đường cùng. Có lẽ trong mắt Mạnh Thanh, ngày ngày anh chỉ biết ăn chơi đàng điếm mà thôi.
Anh khó chịu, bèn nói: “Tôi có nhiều bạn đấy, nhưng người tốt thật sự với tôi trong hai năm nay cũng chỉ có em với Thiếu Kỳ mà thôi. Người khác không hiểu đã đành, lẽ nào em cũng còn không hiểu sao? Phượng Bình vừa mới qua đời, em quay về Đông Đài, đi mãi chẳng về như thế cứ khiến người ta không an tâm nổi. Tôi đến thăm em một chút, lẽ nào cũng không được sao?”
Mạnh Thanh bỗng cả giận, hung hăng nện một quyền vào cây, nói: “Tam gia, sao anh lại không hiểu cơ chứ? Tôi về Đông Đài chính là vì muốn tránh anh đấy!”
Phó Ngọc Thanh giật thót, con tim tưởng chừng đã nhảy thẳng ra khỏi lồng ngực.
Trong lòng anh đã lờ mờ nhận ra, song lại không dám tin, anh khẽ hỏi: “Vì sao?”
Mạnh Thanh giận dữ hỏi ngược lại anh: “Tam gia, rốt cuộc vì sao anh lại đến Đông Đài?”
Lòng bàn tay Phó Ngọc Thanh sũng một lớp mồ hôi mỏng, anh đánh liều: “Tôi đến thăm em.”
Hình như Mạnh Thanh thấy nực cười, hắn nói: “Tam gia, bên cạnh anh không có ai, thế nên mới nhớ tới tôi, mới đến gặp tôi.” Hắn hơi ngưng lại, đoạn tiếp: “Tam gia, tôi đã từng bên anh đấy, lẽ nào anh đã quên hết rồi sao? Khổ sở biết bao tôi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053730/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.