Mạnh Thanh nghe anh nói thế thì bảo: “Sao tam gia không ở lại Thượng Hải? Tôi nghĩ chuyện làm ăn của tam gia e là cũng bận rộn lắm, ngài không thể rời đi lâu như vậy chứ.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại nói thế, trong lòng không khỏi thấy kỳ lạ, bèn bảo, “Việc công ty thì đúng là rất bận, nhưng Nam Kinh cũng có rất nhiều chuyện riêng cần giải quyết, không chậm trễ được, không thì tôi đã chẳng cần tốn sức bôn ba ở cả hai nơi như thế rồi.”
Chú Cảnh mới qua đời có mấy hôm, còn chưa mời người bốc quẻ, đến cả ngày liệm cũng còn chưa định. Mặc dù Phó Ngọc Thanh là người tân phái, nhưng việc đưa tang hạ táng chú Cảnh, anh vẫn muốn làm theo nghi thức cũ. Anh đã phái người đưa tin cho Đỗ Hâm, song Đỗ Hâm còn trẻ, chi tiêu ma chay tốn kém, lại còn gặp biến cố như vậy, e là không tổ chức nổi. Anh cũng không muốn chú Cảnh chôn cất qua loa, cho nên vẫn phải về một chuyến mới yên tâm.
Nhỡ mà công ty có chuyện gì gấp, anh lại về là được.
Mạnh Thanh lộ vẻ khó xử, mãi một hồi mới nói: “Tam gia, cho tôi nhiều mồm một chút. Giờ Lục công tử đã đi nước ngoài, quan hệ giữa ngài với Lục gia lại sâu, tôi nghe nói cuối năm chính phủ sẽ tổ chức vài hội nghị, chỉ e là sẽ bất lợi với Lục gia, không bằng ngài ở lại Thượng Hải đi, dễ dàng để ý lẫn nhau hơn.”
Phó Ngọc Thanh cả kinh. Anh hiểu Mạnh Thanh đã nói thế thì ắt phải có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053701/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.