Mạnh Thanh thấy có thế nào thì anh cũng không chịu, bèn bảo hai người Triệu Hàn ra ngoài chờ trước, sau đó mới nói: “Những đắn đo trong lòng tam gia, thật ra tôi đều hiểu cả. Tự dưng lại có thêm hai người đi theo, hẳn là tam gia thấy mất tự nhiên lắm, nhưng tam gia có không lo nghĩ vì bản thân đi nữa thì cũng nên vì phu nhân, vì Lục công tử mà biết để tâm một chút. Ngài ở đây một mình, bọn họ thì lại xa ngàn non vạn nước, sao mà không canh cánh được đây?”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn lôi hai chị em Lục gia ra thì trong lòng không dằn nổi cơn bực tức, nghĩ, việc gì hắn phải nói thế chứ? Ngày xưa cứ hễ nhắc đến Lục Thiếu Kỳ là hắn lại bảo mình bị ma xui quỷ ám, trách cứ liên miên. Ở đây đâu có người ngoài đâu, thế mà hắn lại khác hẳn lúc đó, khách khí đến thế, chả hiểu là nói cho ai nghe nữa?
Trong lòng anh không kìm được cơn thất vọng, chỉ nói, “Ông chủ Mạnh, có cái gì mà ngài không hiểu chứ? Cậu ta nói thế với ngài, nói trắng ra chỉ là muốn tìm người canh chừng tôi thôi. Đây là cậu ta đang quấy, ngài nghe thì thôi, việc gì phải coi là thật chứ?”
Lòng Phó Ngọc Thanh nghĩ thế thật, Lục Thiếu Du đi Liên Xô rồi, dù sau này có về Thượng Hải thì cũng chẳng liên quan gì đến mình cả. Dù có người theo dõi thì để hắn theo dõi là được rồi. Bộ mình ở nhà thôi mà còn có thể biến thành Cộng đảng được chắc?
Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053695/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.