Anh xuống tàu đứng trên sân ga, nhìn con tàu chậm rãi lăn bánh, bao cảm xúc lẫn lộn trong lòng, dường như có thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không khỏi thấy tịch mịch.
Anh đứng đó một lúc lâu nữa mới rời ga. Lục Thiếu Kỳ đi rồi, nhưng anh vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Anh lên xe, bảo tài xế lái xe đến công ty mới, sau đó bèn nhắm mắt lại. Anh nhớ đến lời dặn của Lục Thiếu Kỳ mà không khỏi cười khổ, nghĩ, anh nào còn sức mà đi dan díu với người khác cơ chứ? Sự hào hứng của anh với cái chuyện này, vô tri vô giác, dường như đều đã cạn hết trên người Lục Thiếu Kỳ rồi.
Công ty vận chuyển hành khách dần dần bước vào quy củ, danh tiếng của anh ở Thượng Hải cũng lớn dần, những người trong vòng giao thiệp đều biết có một vị tam thiếu Phó gia là anh đây, Phó Ngọc Hoa trái lại lại không nổi như anh.
Sau khi chị em Lục gia đi rồi, về nhà lại cảm thấy trống trải vô cùng. Thỉnh thoảnh anh về nhà cha ăn bữa cơm, Phó Cảnh Viên sẽ khen anh đôi câu hiếm hoi.
Cuộc sống như thế chỉ bình bình đạm đạm trôi qua, không có gì thú vị, nhưng dường như anh đã quen rồi nên cũng chẳng cảm thấy tẻ nhạt lắm.
Đôi lúc anh không về nhà, khuya rồi vẫn chỉ bận rộn làm việc trong phòng. Giờ anh có đến mấy nơi như vũ trường cũng chỉ để xã giao mà thôi, chẳng còn hứng vui chơi như hồi xưa nữa.
Sau khi trải qua vụ của công ty Hối Lợi, lá gan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053694/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.