Đỗ Hâm nghe ý trong lời hắn thì sợ là Từ Phượng Bình đã biết căn nguyên hậu quả việc này cả rồi, nhưng không dám nói bừa, bèn cố tình đáng trống lảng: “Ui da, đúng rồi, sao không thấy Đình Ngọc đâu vậy?”
Từ Phượng Bình cong môi cười: “Bà vú dẫn nó ra hồ Huyền Vũ rồi, lát về thôi.” Bảo thêm: “Giờ nó không còn sợ người lạ nữa rồi, lúc nào nó về, cho cậu bế nó nhé.” Mạnh Thanh bị bọn họ nói chêm vào thì cũng không thể hỏi cậu thêm nữa, đành chỉ im lặng.
Nhưng Đỗ Hâm nghe nàng nói vậy thì lại càng nghi nàng cũng biết.
Mạnh Thanh nhìn biểu cảm của cậu thì bèn giải thích: “Phượng Bình không phải là người ngoài, em ấy sẽ không nói cho ai đâu.” Chắc là sợ cậu vẫn còn nghĩ nhiều, lại bảo thêm: “Cậu cứ yên tâm đi, bảo cả tam gia cũng yên tâm nữa. Việc này chỉ có tôi với Phượng Bình, cả Hồng Hoa nữa là biết thôi. Trịnh Linh Lệ cũng không biết đứa nhỏ giờ đang ở chỗ bọn tôi đâu.”
Đỗ Hâm vội xoắn xuýt: “Ông chủ Mạnh, anh nói thế khách khí quá, thiếu gia còn bảo tôi là, cậu ấy cảm thấy vô cùng áy náy với ông chủ Mạnh và…” Cậu nói đến đây mới chợt nhớ ra cô vợ bé đang đứng trước mặt, bèn cắn răng dằn hai chữ bà Mạnh xuống, sửa lại: “Phượng Bình cô nương với Hồng Hoa cô nương.”
Đang nói tự dưng lại khựng ngắc như thế, sao Từ Phượng Bình không biết cơ chứ? Bèn nhẹ nhàng nói: “Là rất áy náy với chị Hồng Hoa. Tội là lúc đó tôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053685/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.