Anh và Hà Ưng Mẫn tán dóc, nhắc đến chuyện Hối Lợi, nghĩ đến bà Hà thì bèn khuyên tên này về đình chiến với phu nhân đi, không nên không nể mặt cô ấy thế.
Hà Ưng Mẫn rất không phục, gắt gỏng vặn lại: Cô ta đã bao giờ nể mặt tớ chưa? Cô ta ỷ nhà mẹ có tí thế lực, cho rằng tớ thế này thế kia, lúc tớ ở nhà, trước giờ chưa bao giờ có nửa câu khen. Hơi cãi lại cô ta một cái là bèn học theo người ta làm đàn bà kiểu mới ngay, đòi ly hôn với tớ, tớ nhịn kiểu gì cho cam? Mới không ra mới, cũ chả ra cũ, chỉ toàn bắt chước cho ních mấy cái thói hư tật xấu vào! Lần này cô ta ngã đau, tớ không ra mặt, chính là nể cô ta rồi đấy, khỏi để cô ta tự bôi mặt mình trước mặt tớ.
Phó Ngọc Thanh cười phá lên: Cậu việc gì phải đấu đá như thế với cô ấy nhỉ? Hồi mới kết hôn, sao tình chàng ý thiếp thế kia mà, lẽ nào còn muốn tớ phải nói thêm sao? Chung quy lại vẫn là cậu lạnh lòng với cô ấy, sao phải trách cô ấy ăn nói khó nghe với cậu kia chứ? Giờ cô ấy ngã một vố đau như vậy, cậu nên đi an ủi cô ấy mới phải, ra tay giúp cô ấy nữa, chạy một chuyến, nếu chuyện Hối Lợi vớt vát được gì, cậu còn lo cô ấy không tan băng hay sao?
Những lời này anh nói, thật ra có ít tư tâm, Hà Ưng Mẫn khác anh, căn cơ ở Thượng Hải vững hơn, quan hệ rộng rãi, Hà Ưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053684/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.