Nhưng trong tay Diệp Thúy Văn có thể có bao nhiêu tiền chứ? Chắc cũng chẳng có gì nghiêm trọng đâu, chỉ sợ mợ nghĩ nhiều thôi. Phó Ngọc Thanh nghĩ, lát phải gọi điện lại cho mợ mới được, hỏi Đỗ Hâm: “Chuyện ta về rồi, ông chủ Mạnh đã biết chưa?”
Đỗ Hâm “A” một tiếng, mặt lộ vẻ ảo não, nhỏ giọng nói: “Tôi quên xừ rồi. Buổi trưa cậu không về, Lục công tử làm mọi người trong nhà loạn hết cả lên, nào có thời gian báo cho anh ta đâu.”
Phó Ngọc Thanh không nghĩ cậu lanh lợi như thế mà cũng có lúc không lo được, bèn đứng dậy, định xuống gọi điện cho Mạnh Thanh. Nhưng hơi do dự, lại không bước nổi.
Ban ngày hai người căng thẳng như thế, bây giờ mà gọi điện, chẳng phải là tự mình vô duyên, khiến người ta thêm chán ghét sao?
Phó Ngọc Thanh bèn bảo Đỗ Hâm: “Cậu đi gọi điện cho anh ta đi, bảo ta về rồi, bình an vô sự. Vốn anh ta đã thu xếp chu đáo, lại còn có xe ở bên ngoài chờ, ta lại… Tóm lại là ta thật sự xin lỗi anh ta là được.” Nghĩ giây lát lại nói thêm, “Cậu bảo anh ta, hôm nay nổi nóng với anh ta, là ta sai, cậu thay mặt ta xin lỗi anh ta.”
Đỗ Hâm nghe không hiểu, bối rối nhìn anh, Phó Ngọc Thanh không muốn giải thích chuyện này với cậu, chỉ nói: “Ta nhớ mợ Tạ từng bảo ta, ta vốn có một cái khóa trường mệnh, cậu tìm hộ bọc kỹ lại cho ta. Ta viết lá thư, ngày mai đem qua cùng luôn.”
Mạnh Thanh cưới vợ lẽ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053680/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.