Hắn đùa một câu như vậy, tự thấy rất buồn cười, nhưng không biết Phó Ngọc Thanh đang nẫu cả ruột, chẳng còn màng thanh minh cho chính mình nữa.
Chuyện đã lớn đến mức này, Phó Ngọc Thanh lại càng không vui, thầm nghĩ, chỉ sợ phía anh cả cũng biết rồi, cớ gì phải ầm ĩ đến mức đấy chứ? Đành phải gọi điện đến công ty xe hơi, gọi một chiếc xe đến đón mình về.
Hôm nay anh không có việc chính sự gì, thế nhưng lúc chơi bài Hà Ưng Mẫn có nhắc đến một tin sáng nay với anh. Giám đốc công ty Hối Lợi biệt tích, tiền trong công ty cũng không cánh mà bay. Công ty Hối Lợi vốn làm ăn rất lớn, nghe bảo tài sản lên đến hơn trăm triệu, giám đốc lại rất biết kết giao, quen nhiều người có tiếng tăm, tiền lời rất đáng kể, cho nên nhiều người sẵn sàng bỏ tiền vào đó. Vợ của Hà Ưng Mẫn bỏ hai vạn tệ vào công ty, không chỉ có nàng, mà rất nhiều bà khác cũng đặt tiền vào công ty này, cho nên việc vừa xảy ra thì cùng ngày có người nhảy sông. Chuyện này rùm beng vô cùng, Phó Ngọc Thanh còn chưa đọc xong báo buổi sáng nên không biết.
Hà Ưng Mẫn khẽ cười nhạt: “Bình thường thì cô ta quản tiền chặt như thế, kết quả không phải là tự dưng đưa không cho người ta sao?”
Phó Ngọc Thanh ngồi ngay trước mặt người tình của hắn nên không tiện nói gì, chỉ cười.
Đi đường nhớ đến chuyện này thì không khỏi thở dài. Bà Hà cũng là khôn ba năm dại một giờ, tham lợi nhỏ, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053679/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.