Đỗ Hâm hào hứng hỏi anh: “Thiếu gia, thế thì cậu có đi xem không?”
Phó Ngọc Thanh im lặng giây lát, rồi hỏi ngược lại cậu: “Lần thi này, ông chủ Mạnh có tham gia không?”
Đỗ Hâm kể hết những gì mình biết cho anh: “Vốn anh ta chỉ định đi xem thôi. Sau đó chẳng biết ai bảo gì anh ta ấy, anh ta bèn đổi ý, muốn tham gia thi luôn.”
Phó Ngọc Thanh nói: “Nếu ta mà không bận thì sẽ đến xem. Nhưng nếu bận quá thì thôi đành chịu vậy.”
Đỗ Hâm thấy anh nói kiểu nước đôi như thế thì trong lòng không khỏi thất vọng, nói: “Thiếu gia, nếu cậu đi ấy, chẳng biết ông chủ Mạnh sẽ vui đến chừng nào đâu.”
Phó Ngọc Thanh lại chuyển chủ đề, nói: “Cậu đừng có bảo anh ta ta biết về việc này đấy nhé, chỉ bảo ta phải về làm việc, cậu cũng về cùng ta là được rồi.”
Qua mấy bữa này, Đỗ Hâm coi như đã hiểu, thiếu gia của cậu đang trốn tránh ông chủ Mạnh.
Rốt cuộc Đỗ Hâm vẫn không nhịn được mà hỏi: “Thiếu gia, cậu đừng trách tôi lắm mồm nhé. Ông chủ Mạnh đối xử với cậu chẳng tệ ở đâu, tại sao cậu lại trốn anh ta vậy?”
Phó Ngọc Thanh nhìn cậu một cái, tự dưng hỏi ngược lại: “Trước kia cậu nói thế nào, sao giờ lại thay đổi rồi? Lúc đó người kêu oan thay anh ta, người bảo ta không nên theo anh ta, chẳng lẽ không phải là cậu sao?”
Đỗ Hâm không ngờ anh lại nói đến mình, hơi chột dạ, nói: “Lúc đó không phải tôi sợ có một ngày anh ta nghĩ quẩn, gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053672/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.