Thật ra Đỗ Hâm có biết chút chút đầu cuối chuyện này.
Nam sinh này tên là Triệu Vĩnh Kinh, quen Phó Ngọc Thanh từ trước rồi, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng Phó Ngọc Thanh lại đối xử với cậu ta khá giống bạn bè.
Đỗ Hâm nhớ người này thật ra là có lý do cả. Bởi vì Phó Ngọc Thanh muốn mua một cuốn sách nước ngoài rất hiếm cho Triệu Vĩnh Kinh, để cậu chạy đi chạy lại bao nhiêu lần, lục tung hết mấy nhà sách mới mua được. Hồi đó sứt đầu mẻ trán, cho nên trong lòng rất là không ưa vị nam sinh này, bởi vậy nên mới đặc biệt nhớ rõ đến thế.
Sau chuyện ở Tế Nam, bởi vì giọng nói của chính phủ trên trường quốc tế không có trọng lượng, cả Anh Ý Pháp Đức đều nghiêng về phía người Nhật, làm như thể người Trung Quốc rất vô lý. Các giới ở Thượng Hải Nam Kinh đều phẫn nộ, các học sinh cũng xôn xao vận động, biểu tình biểu tình, kháng nghị kháng nghị. Triệu Vĩnh Kinh vốn là người khoa báo, bởi vì việc này nên đã đến tìm Phó Ngọc Thanh một lần, muốn mời anh quyên góp, mở một cái xã nhiếp ảnh ở trong trường. Phó Ngọc Thanh nghĩ đây là một chuyện tốt, bèn đáp ứng luôn, viết một tấm séc đưa cho cậu. Không chỉ có thế, còn đặc biệt mua vài chiếc máy ảnh AGFA cho xã nhiếp ảnh dùng.
Chắc là anh gặp Triệu Vĩnh Kinh hơi nhiều, cho nên Lục Thiếu Kỳ mới nổi cáu, mắng Phó Ngọc Thanh một trận ra trò, bảo: “Nhiếp ảnh cái gì mà nhiếp ảnh, có mà là vì cái tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053670/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.