Phó Ngọc Thanh im lặng chốc lát rồi mới nói, “Hóa ra ông chủ Mạnh hối hận rồi.”
Môi Mạnh Thanh khẽ run, nhưng không hề lên tiếng.
Phó Ngọc Thanh hơi thần người, bỗng nhớ đến cái buổi sáng ở Thượng Hải từ lâu trước đây, Mạnh Thanh vội vã đội tuyết đến, đứng trước mặt anh, trịnh trọng bảo anh không hối hận.
Nhưng còn chưa đến một năm đã thay đổi.
Khi đó trong lòng anh có bao nhiêu vui mừng, giờ lại có bao nhiêu giận dữ.
Phó Ngọc Thanh nghĩ, người này lúc nào cũng thế, mình đáp ứng, nhưng em ấy vẫn chẳng hề tin mình. Những lời mình nói với em ấy lúc ở Mai Viên, là mình thật lòng, chứ không phải chỉ là đóng kịch, em ấy lại dùng lời để qua loa cho xong chuyện, nói gì mà không cần danh phận, thật ra trong lòng đã bao giờ tin mình đâu.
Lại nghĩ đến Mạnh Thanh nghi hàng ở bến tàu của anh đều là thuốc phiện, mặc cho anh dùng mọi lời để giải thích mà vẫn không chịu tin, trong lòng không nén được cơn giận. Anh lại nghĩ tiếp, em kết hôn với Lạc Hồng Hoa, cũng không hề đưa thiệp cưới cho tôi. Ngay cả lúc bị thương cũng nói dối tôi không chịu cho tôi biết, chẳng lẽ tôi không nhận được thư của em, thì sẽ không sốt sắng, sẽ không lo âu sao?
Chỉ là đã đến nước này, nói những lời ấy thì còn nghĩa lý gì nữa? Nghe lại còn giống đang biện bạch vì chột dạ hơn chứ chẳng chân thành ở đâu.
Phó Ngọc Thanh cười một tiếng, chỉ giây lát sau nói: “Ý của ông chủ Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053662/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.