Phó Ngọc Thanh hỏi hắn bao giờ hắn về Thượng Hải.
Mạnh Thanh hơi đắn đo, rồi hỏi ngược lại anh: “Mấy hôm nay tam gia có bận không?”
Phó Ngọc Thanh vừa nghe cái biết ngay, sợ là mấy bữa này hắn định ở lại Nam Kinh để bầu bạn với mình. Nhưng vừa nghĩ đến Lạc Hồng Hoa mới lâm bồn thì cũng không thể bắt người ta ở lại đây được, bèn nói: “Sợ là tôi có nhiều bữa phải xã giao lắm, không ở với em được. Tốt nhất là em cứ về sớm đi, tránh cho phu nhân phải nhớ mong trong lòng.” Còn bảo: “Đến lúc tôi về Thượng Hải, có khi Ngọc Anh cũng phải đầy tháng rồi ấy, đến lúc đó lại đi chúc mừng em.”
Mạnh Thanh không lên tiếng một hồi lâu, Phó Ngọc Thanh đoán hắn không nỡ chia xa, bèn cười, “Nếu nhớ tôi thì hãy gọi điện cho tôi.”
Mạnh Thanh cúi mặt nhìn anh, nói: “Được! Trước khi tam gia về Thượng Hải, nhớ bảo em một tiếng nhé, em sẽ đón gió tẩy bụi cho tam gia.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn có hơi rầu rĩ, bèn trấn an hắn: “Chờ đến khi vết thương của em lành rồi, tôi đến Thượng Hải một chuyến cũng chẳng phải việc khó gì. Cũng có phải là không gặp nữa đâu, sao lại lưu luyến thế chứ?”
Mạnh Thanh hơi ngây ra, lại một hồi lâu nữa, bỗng hơi mất tự nhiên mà cựa mình. Phó Ngọc Thanh thấy vẻ mặt của hắn là lạ thì giật mình, bèn ngồi dậy, mò tay vào bên dưới chiếc chăn gấm. Mạnh Thanh nhất thời cuống lên, vội vàng đè tay anh xuống.
Phó Ngọc Thanh thấy hắn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053661/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.