Phó Ngọc Thanh làm như không nghe thấy, không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước, rất nhanh một chiếc xe kéo đã dừng lại trước mặt anh.
Lục Thiếu Kỳ cuống lên, đẩy cửa ra xuống xe đuổi theo, nói: “Phó Ngọc Thanh, anh có ý gì vậy!”
Phó Ngọc Thanh hơi cười, “Lục công tử, tôi có ý gì, cậu không rõ hay sao?”
Lục Thiếu Kỳ xanh cả mặt, giận dữ mắng, “Tôi không rõ đấy, anh nói rõ ra xem nào!”
Phó Ngọc Thanh quay người lại, nhìn thẳng vào mặt gã, khách khí mà nói, “Lục công tử, cậu muốn chơi với tôi, hay là muốn nghiêm túc với tôi, tôi cũng không phải không chịu theo.” Anh nói đến đó thì thoáng ngưng lại, nâng tay dí vào trán mình, bắt chước dáng súng, nói: “Nhưng cậu như thế.” Anh bật cười, sau đó nói tiếp, “Lục công tử, cậu cũng biết mà, tôi nhát gan. Thứ lỗi cho tôi không dám theo.”
Vẻ mặt Lục Thiếu Kỳ khó coi vô cùng, thấy anh sắp xoay người đi mất thì bỗng nói: “Phó Ngọc Thanh! Anh dám bước một bước nữa xem? Anh tưởng tôi không dám nổ súng à?”
Phó Ngọc Thanh còn chưa kịp mở miệng, phu xe đứng chờ bên cạnh đã bị dọa mà kéo xe chạy mất.
Phó Ngọc Thanh không ngờ sẽ thành như vậy, nhất thời tức giận vô cùng, Lục Thiếu Kỳ thấy anh giận thì vẻ mặt hơi dịu đi, thoáng nhẹ giọng mà nói: “Ngọc Thanh, về cùng tôi đi.”
Phó Ngọc Thanh không giận mà lại cười, trào phúng nói: “Về á? Về làm gì? Thay áo liệm chờ cậu nổ súng à?”
Lục Thiếu Kỳ nheo mắt nhìn anh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053647/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.