Lục Thiếu Kỳ chợt trầm mặt hỏi anh, “Phó Ngọc Thanh, ý anh là sao? Tôi vì anh mà phế cả hai tay, anh lại bảo anh chẳng qua chỉ là chơi với tôi thôi sao?”
Phó Ngọc Thanh hơi hối hận, Lục Thiếu Kỳ ở hộp đêm đến nổ súng bắn người còn dám, có cái gì không làm được nữa? Cứ theo gã không phải tốt hơn sao? Thật sự không nên cãi nhau với người này trong tiệm u phục. Nhưng lời đã ra khỏi miệng mất rồi, chẳng có chuyện thu về nữa.
Anh nhẹ nhàng đẩy tay Lục Thiếu Kỳ ra, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cậu nghiêm túc à?”
Lục Thiếu Kỳ hơi ngẩn người, trên mặt chợt lộ vẻ xấu hổ cáu kỉnh, trong lòng Phó Ngọc Thanh bộp một tiếng, không hề nhìn gã mà nói: “Lục công tử, cậu chẳng qua cũng là chơi mà thôi, sao lại muốn tôi cũng phải nghiêm túc?”
Lúc bấy giờ thợ may đã gấp chỉn chu mấy món đồ đã thử còn thừa ra, Phó Ngọc Thanh nói, “Tôi đi thay đồ đây.” Lục Thiếu Kỳ chợt ngăn anh lại, hỏi anh: “Nếu bảo nghiêm túc thì sao?”
Phó Ngọc Thanh chững lại ở đấy, nhìn gã một cái rồi đùa: “Như thế nào mới là nghiêm túc? Bí mật chung thân à?” Nói xong thì chỉ cười rồi đi thẳng đi thay đồ, lúc vào mới kinh ngạc nhận ra cả người mình đã toát mồ hôi.
Chờ đến lúc anh đã thay đồ xong ra ngoài rồi, Lục Thiếu Kỳ vẫn ngồi đấy, cau mày, chẳng biết đang nghĩ gì. Phó Ngọc Thanh đi đến bên cạnh gã hỏi gã có đi không thì gã mới hoàn hồn, vẻ mặt vẫn âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053646/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.