Rốt cuộc Phó Ngọc Thanh không yên tâm, đành nói thẳng, “Nói thật, lúc trước dù gì tôi cũng vẫn đắc tội cậu ta. Nếu có thể ngồi xuống trò chuyện thẳng thắn, tôi cầu còn không được. Nhưng lại phải vì việc riêng mà nhờ, dẫu tôi có chịu cúi đầu thì sợ người ta chưa chắc đã có hứng thú quản mấy chuyện vặt này ấy…”
Tô Phụng Xương cười phá lên: “Đương nhiên không thể trông cậy vào cậu rồi. Nếu cậu làm được thì việc gì phải đến tìm tôi nữa?” Rồi nói: “Tất nhiên cũng không phải cậu đi nhờ cậu ta, cậu ta là hỗn thế ma vương mà, cái cần là cậu ta chịu nhả ra, lúc thả người mắt nhắm mắt mở cho qua thôi!”
Lúc bấy giờ lòng Phó Ngọc Thanh cuối cùng mới bình tĩnh, thở phào nhẹ nhõm.
Bữa cơm này ăn cũng đã lâu, nếu lại quay về thì Phó Ngọc Thanh cũng ngại, bèn hỏi tối hẹn ở đâu, rồi mời luôn Tô Phụng Xương đến Hương Ảnh các uống trà nghe hát giết thời gian.
Ngày nào Tô Phụng Xương cũng phải hút thuốc phiện, cứ đến giờ là không nhịn được, Phó Ngọc Thanh thuê riêng một phòng cho gã, mời gã vào tự nghỉ ngơi. Mạnh Thanh và Phó Ngọc Thanh đều không nghiện thứ này, bèn chọn một chỗ yên tĩnh gần cửa sổ, cũng tạm nghỉ một lát.
Phó Ngọc Thanh sợ hắn vừa rồi chỉ lo nói chuyện cùng Tô Phụng Xương mà chưa chắc bụng, bèn gọi bồi bàn đến, trước tiên rót trà, hỏi anh ta có món nhẹ gì không, sau đó hỏi Mạnh Thanh muốn ăn gì.
Vừa rồi quả thực Mạnh Thanh chưa ăn no, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053597/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.