Phó Ngọc Thanh nghe giọng điệu của hắn hơi ủ rũ thì không nhịn được cười, bèn cố tình hỏi: “Tôi gạt ngài làm gì?”
Mạnh Thanh không ngờ anh lại hỏi, bối rối mãi một lúc nhỏ giọng đáp: “Tam gia, ngài thích người thông minh lanh lợi, biết ăn nói, xinh đẹp.” Hình như hắn hơi buồn, giọng lí nhí khó nghe vô cùng, “Tỷ như Hồng Hoa, tỷ như Đỗ Hâm… Tôi thế này, đảm bảo là tam gia thấy tôi tẻ nhạt lắm.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn suốt ngày nhắc đến Hồng Hoa thì rất buồn cười, nói, “Ai bảo thế? Những lời ngài nói chiều nay với tôi rất mới mẻ, trước giờ chưa có ai từng trò chuyện với tôi vậy đâu,” nói đến đây, anh lại nhớ tới một việc, bèn bảo, “à mà, ngài bảo vai ngài bị thương, có gọi bác sĩ đến xem không vậy? Viên đạn phải lấy ra sớm, nếu không sau này khổ lắm.”
Mạnh Thanh không ngờ anh còn nhớ như in, hơi ngượng mà đáp: “Xem rồi, cũng lấy ra rồi, đã lành, không có gì gây trở ngại đâu.”
Phó Ngọc Thanh còn muốn hỏi thêm, người hầu lại đi tới, bảo là đồ ăn đã xong, mời bọn họ xuống.
Phó Ngọc Thanh mời hắn xuống dùng cơm, Mạnh Thanh lại nhớ đến vết thương trên đùi anh, không nhịn được mà hỏi: “Chân tam gia đau không?” Rồi nói, “Trời lạnh lắm, sợ là sắp mưa đấy, ngày mai về Nam Kinh, tam gia đừng mặc âu phục nhé, mặc áo dài thì hơn, ấm hơn.”
Phó Ngọc Thanh nở nụ cười: “Được.” Mạnh Thanh còn định nói gì đó, nhưng nhìn anh một cái rồi lại thôi.
Lúc ăn cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053591/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.