Phó Ngọc Thanh đành phải mời hắn lên lầu, hỏi hắn chuyện công ty thuốc phiện.
Mạnh Thanh cũng không giấu anh, nói đại khái một lần. Nguyên lai là vận chuyển buôn bán thuốc phiện ở Giang Chiết không thành vấn đề, nhưng Nam Kinh thì lại khó hơn, Mạnh Thanh bảo, “Mấu chốt là vận chuyển, rất khó làm. Bên Thượng Hải thật ra lại không sao, kho hàng đều đặt ở tô giới Pháp, không ai đi tra. Nhưng chuyển đến Nam Kinh thì không biết nên xử lý kiểu gì.” Rồi hỏi anh: “Người nói với tam gia có đáng tin không?”
Giờ Phó Ngọc Thanh cũng không khách sáo với hắn nữa, đáp ngay: “Tô Phụng Xương này không ưa bao đồng. Nếu hắn đã nói thế với tôi thì chắc là đã nghĩ cẩn thận rồi, không thì lần này về Nam Kinh, cùng nói chuyện với hắn đi.”
Mạnh Thanh gật đầu, một lúc lâu sau mới lại nói: “Nếu anh ta muốn tam gia xuất đầu làm công ty thì tốt nhất là nên từ chối. Tam gia khác tôi, nếu bị liên lụy sẽ khó mà thoát được. Nếu tam gia không từ chối được thì tìm một người khác cũng được, tuyệt đối đừng tự mình ra mặt.”
Phó Ngọc Thanh biết hắn có ý tốt, lại vẫn cười, “Ông chủ Mạnh đây là muốn tôi chỉ lo cho mình thôi sao?”
Mạnh Thanh thấy anh không để tâm thì hơi sốt ruột: “Tam gia, đây không phải chuyện đùa đâu, ngài chưa buôn thuốc phiện bao giờ, không quen ai, cũng không biết trong đó dây mơ rễ má đến thế nào.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn cuống lên như vậy, trán rịn mồ hôi thì trong lòng hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053590/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.