Tay Mạnh Thanh run lên, chưa chi đã cuống, Phó Ngọc Thanh tiện đà bắt luôn lấy tay hắn, vừa cười vừa gỡ chén rượu ra: “Ông chủ Mạnh, mấy hôm trước ngài bảo tôi có việc bận, tôi tin ngài nên không đi làm phiền ngài. Hôm nay tôi mà không bị bắt vào trại tạm giam thì e là đến cả mặt ông chủ Mạnh cũng không thấy đâu.”
Mạnh Thanh bị anh gỡ tay lấy chén rượu đi thì nom lúng túng lắm, hắn định nói gì đó mà rồi lại thấy bực, mãi lâu sau mới khẽ bảo: “Thật ra việc bận gì cũng đều xong rồi, vốn muốn tìm tam gia, nhưng thật ra là thấy tam gia lúc nào cũng bận bịu nên cũng chẳng tiện làm phiền tam gia nên mới không ghé qua.”
Phó Ngọc Thanh hơi sửng sốt, anh điểm lại mấy chuyện lúc trước, bụng nghĩ, quả nhiên là hắn cho người đi theo mình thật. Xong rồi anh lại nghĩ, mình làm gì đương nhiên hắn đều biết, cho nên xảy ra chuyện mới có thể chạy đến nhanh như vậy. Anh cũng chẳng biết tâm tình của mình là thế nào nữa, anh cảm thấy chuyện này thật ra không nên thế.
Anh mới nói: “Bận cũng không phải do tôi muốn mà. Anh trai tôi đúng là Tam Lang chuyển thế[1], anh ấy như vậy đã đành, đằng này còn làm cả tôi cũng không dám lề mề, cứ thế này mãi thì tôi không chịu nổi nữa mất.”
1.
Mạnh Thanh nghe anh than thì cười: “Tam gia cứ nói thế, ai không rõ lại tưởng tam gia chỉ biết trốn việc chứ. Nhưng tôi nghe nói tam gia vừa giỏi, quan hệ với mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053574/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.