Phó Ngọc Thanh thấy bên cạnh xe kéo của bọn họ còn có một cái xe kéo khác đang đỗ, không hiểu sao thoạt nhìn người đang đứng bên cạnh phu xe hơi quen mắt, song anh ta chỉ cười chứ không nói gì. Mạnh Thanh hiểu ra, bảo người nọ: “Anh về trước đi.”
Người kia đứng đó hơi mất tự nhiên, nghe được vậy thì bảo ông chủ Mạnh tôi đi trước nhé, rồi quay đi luôn. Chỉ để lại xe kéo và phu xe.
Phó Ngọc Thanh rốt cuộc nhịn không được bật cười, đè giọng: “Ở đâu có cái kiểu vừa ra khỏi cục cảnh sát đã tỉnh lại vậy.”
Mạnh Thanh không nói gì, do dự một lúc mới bảo: “Để tôi đưa tam gia về trước, đêm lạnh lắm, đừng để lại bị ốm.” Nói rồi hắn lấy một chiếc áo khoác để sẵn trong xe choàng lên người anh, lo lắng hỏi: “Tam gia, tôi thấy sắc mặt ngài kém lắm, không định đi khám thật à?”
Nghe câu “Đừng để lại bị ốm” kia, Phó Ngọc Thanh không kìm được liếc hắn lần nữa, miệng đáp: “Không có gì đâu, chỉ là mệt thôi, về uống ít canh nóng là được.”
Có điều, dường như anh hơi hiểu ra tại sao người đến không phải anh cả mà lại là hắn.
Anh hỏi: “Lúc ngài đến không gặp anh cả tôi sao? Tôi nghe bọn họ nói định gọi điện về nhà tôi mà.”
Mạnh Thanh hơi bất ngờ, hắn khựng lại giây lát mới hỏi: “Tôi đưa ngài về lại đâu đây?”
Phó Ngọc Thanh nghĩ, quả nhiên không phải anh cả gọi hắn, bèn nói: “Về lại chỗ tôi đi,” đoạn anh nói địa chỉ cho phu xe, xong bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053573/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.