Sau khi dọn ra khỏi nhà Phó, Phó Ngọc Thanh vốn còn định ở lại Thượng Hải một thời gian để xem có tìm được ai dùng được trong xưởng dệt không, nhưng Diệp Hãn Văn lại gọi điện giục những hai lần, nên dù bất đắc dĩ, anh vẫn phải lặng lẽ về Nam Kinh một chuyến.
Kiểm tra thủ tục không có gì sai sót, cộng thêm có Diệp Hãn Văn ở giữa móc nối hộ, đến khi người của cả ba bên đến đông đủ, anh mới ký rồi tự mình đóng dấu bàn giao xưởng dệt và bông tồn. Anh dặn đi dặn lại Diệp Hãn Văn rằng chuyện này phải giữ bí mật, tốt nhất là cứ soát lại thủ tục hai lần nữa để tránh bị ai bắt chẹt. Hai năm trước vụ công nhân xưởng dệt Nhật Bản bãi công đã gây bao nhiêu náo loạn, Thượng Hải còn chết mất mấy học sinh, anh không muốn để chuyện này lan truyền ra ngoài mà làm hỏng thanh danh của nhà Phó.
Anh cũng sợ nhà Lục thật, sau khi xong việc, anh không nán lại Nam Kinh thêm mà lên tàu về Thượng Hải luôn, sợ bị người ta nắm hành tung.
Đến Thượng Hải, trước tiên anh giao cho Hà Ưng Mẫn một việc, đưa một phần tiền còn dư trong tay cho hắn, nhờ hắn mua cổ phiếu của xưởng dệt Thượng Hải Tín Hòa và xưởng dệt Trung Hưng.
Hà Ưng Mẫn thấy khó hiểu, bèn khuyên anh: “Bây giờ chẳng xưởng dệt nào trụ được, nhỏ thì phá sản, lớn cũng chỉ có thể gắng cầm cự, tớ thấy chẳng được lâu đâu. Bọn họ mà tới mượn tiền thì chúng ta cứ lờ đi, có chút của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053571/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.