Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn sẽ thề nghiêm trọng tới vậy, đến lúc hoàn hồn muốn ngăn lại thì đã muộn mất rồi.
Anh hối hận quá đỗi, sao mới vừa rồi còn đang bực dọc mà chưa chi đã bay biến là thế nào, anh vội vàng nói: “Ông chủ Mạnh, ngài nói thế là xem nhẹ tôi rồi! Vợ bạn sao dám khinh? Chẳng nhẽ đến điều đó mà Phó Ngọc Thanh tôi còn không hiểu ư?”
Mạnh Thanh toan mở miệng, Phó Ngọc Thanh lại ngăn hắn lại, nghiêm túc nói: “Cô Lạc rất tốt, nhưng tôi không có cái ý ấy với cô ấy,” nói đến đây anh nở một nụ cười, không để tâm đến chuyện này nữa mà quay sang rầu rĩ: “mấy chuyện bê tha mất mặt của tôi ông chủ Mạnh đã chứng kiến tận mắt rồi. Người khác thì thôi cũng đành, nhưng nếu cả ông chủ Mạnh cũng bảo tôi thích Hồng Hoa thì oan cho tôi quá. Tôi nào có suy nghĩ đấy đâu?”
Mạnh Thanh nghe câu đầu thì vui hẳn, đáy mắt cũng có hồn hơn rất nhiều, có điều nghe nốt câu sau thì tự dưng lại im lặng, mặt mày cũng có vẻ hơi xanh xao, khó coi vô cùng. Phó Ngọc Thanh chẳng biết mình vừa nói sai cái gì nữa, liệu có phải chuyện giữa anh với Lục công tử quá lố bịch nên Mạnh Thanh nhớ lại mới khó chịu ra mặt như vậy chăng.
Mạnh Thanh không nói gì, bầu không khí tức thì trở nên gượng gạo. Có lẽ hắn cũng nhận ra, đành cười gượng: “Mạnh Thanh đang nói thật, nếu tam gia thích Hồng Hoa thì cũng không sao. Tôi với Hồng Hoa giống như anh em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053570/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.