Trường An đèn đuốc dần tàn, giữa đêm khuya vốn nên là lúc vắng vẻ yên lặng, lúc này lại phá lệ huyên náo. Cố Cấm vệ quân đến đến đi đi vội vàng, bận rộn lục soát tìm thích khách trong cung. Bùi Mạc bí ẩn đứng sau mái hiên thờ ơ lạnh nhạt. Khuôn mặt tinh xảo của hắn phân nửa chìm trong ánh sáng mờ ảo của tuyết đêm lành lạnh, phân nửa giấu trong bóng đêm âm u, thần sắc không phân rõ.
“... Người hạ lệnh giết con, chính là Lý Tâm Ngọc nàng ấy!”
Sẽ không!
“... Nàng muốn làm con phai mờ chí khí, quên lãng mối thù hận gia tộc, để con triệt để biến thành vật trong lòng bàn tay của nàng! Đợi có một ngày nàng chơi chán, nhất định sẽ giết con!”
Không phải!
“Công chúa hận nhất... Là người Bùi gia các ngươi! Ngày ấy ở... Nô lệ doanh, nàng là tới giết ngươi…”
Ta không tin!
Bùi Mạc nắm chặt hai tay, lực đạo lớn đến mức khớp xương hơi trắng bệch, hai mắt có chút ửng hồng. Mây đen tế nguyệt, đất trời u ám, Bùi Mạc nắm chặt Thanh Hồng kiếm trong tay, quay người nhảy lên nóc nhà đối diện, đôi ủng vải đen giẫm trên nóc nhà, hướng về phía Thanh Hoan điện đèn đuốc sáng trưng chạy đến.
Lời Liễu Phất Yên cảnh cáo, còn có câu nói trước khi chết của Thịnh An, từng tiếng từng tiếng giống như ác mộng quay vòng vòng trong đầu óc hắn. Hắn không muốn tin, nhưng lại không thể nào cãi lại, trái tum như bị dao cùn lăng trì, quấy phá hắn không được an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-vang-nam-ngoc/2996070/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.