Lời nói tình cảm động lòng người, khi khoảnh khắc này thật sự đến, Hà Diệp vẫn không nhịn được mà bật khóc.
Nhưng cô chỉ nức nở một tiếng, ngắn ngủi, trầm thấp, nghe cũng không giống tiếng khóc.
Hà Diệp không có tính cách thường, thích làm nũng hay là nói hết những lời trong lòng ra.
Từ nhỏ đến lớn, mặc dù ba rất thương cô nhưng Hà Diệp cũng hiểu được nỗi vất vả của ba, cô cũng không muốn ba cô khổ tâm vì bất cứ chuyện gì của mình. Vì vậy, ngay cả khi trong trường có đứa trẻ hư hỏng cười nhạo việc cô không có mẹ, cười nhạo ba cô là người tàn tật hay thậm chí còn xấu tính bắt chước dáng đi của ba cô thì Hà Diệp cũng chỉ trốn trong nhà vệ sinh lén lút lau nước mắt. Đến khi về nhà, cô lại trở thành cô con gái ngoan ngày nào cũng vui vẻ đi học rồi tan học.
Chu Tình đã từng hận rèn sắt không thành thép mà nói, cô quá hiểu chuyện, chỉ biết suy nghĩ cho người khác.
Hà Diệp lại không hoàn toàn đồng ý.
Cô chỉ suy nghĩ nhiều hơn với những người cô quan tâm, ví dụ như ba cô, Chu Tình và… Lục Tân.
Giống như bây giờ, Hà Diệp vòng tay qua cổ anh, hai tay chỉ lặng lẽ siết chặt vào nhau, không nói lời nào, cũng không lau nước mắt đang lăn xuống, cố gắng vờ như không có gì.
Lục Tân lại không nhúc nhích.
Hà Diệp có thể nhận ra được rằng anh cố ý khống chế hơi thở, không giống như dã thú ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-va-cau-ay-khong-than/3364112/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.