Đối mặt với chiếc giường trống trải kia, Lục Tân sững sờ một lúc.
Trong suốt quá trình từ khi bước ra khỏi phòng tắm đến khi đứng ở chỗ này, thông tin mà anh thu thập được bằng thị giác đang được âm thầm xử lý và vận chuyển trong não.
Lục Tân bất chợt nhìn về phía chiếc bàn.
Nơi đó đặt chiếc ba lô màu đen của anh, chỉ có điều vị trí của chiếc ba lô đã bị thay đổi rồi, bên cạnh xuất hiện thêm một bình nước lọc.
Lục Tân xông tới trước chiếc bàn.
Khoá kéo của ba lô bị mở ra, hộp đồ kia đặt ở mặt ngoài vô cùng bắt mắt.
Điện thoại di động và chứng minh thư nhân dân của Hà Diệp không thấy đâu nữa, kem chống nắng vẫn còn ở đó, bởi vì đó không phải thứ buộc phải có khi đi xa.
Toàn thân Lục Tân phát lạnh, anh cầm điện thoại lên, lúc đi qua huyền quan thì rút thẻ phòng ra, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Hà Diệp.
Trong điện thoại chỉ có âm thanh tút tút, đúng vào ngay trước lúc Lục Tân chuẩn bị đi tới thang máy, ngay vào lúc anh cho rằng cô sẽ không nghe điện thoại thì lại có người bắt máy.
Trái tim vẫn còn thót lên như cũ, Lục Tân mất vài giây để bình tĩnh lại, lên tiếng liền hỏi: "Hà Diệp, cậu ở đâu?"
Anh không nhận ra rằng, giọng nói của mình đang run rẩy.
Cô gái ở đầu giây bên kia có lẽ cũng không nhận ra, bởi vì cô đang khóc: "Lục Tân, tớ muốn về nhà."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-va-cau-ay-khong-than/2887362/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.