Chương trước
Chương sau
Sau khi đưa Hà Diệp về xong, Lục Tân không về nhà.

Hôm nay bố mẹ anh đều được nghỉ, có lẽ giờ này đều đang ngồi ở phòng khách xem TV, Lục Tân không nghĩ rằng bản thân mình có thể thành công che giấu được cảm xúc trên khuôn mặt.

Anh đạp xe, tùy tiện đi vòng vòng trong tiểu khu, cuối cùng ngồi xuống một chiếc ghế dài.

Từ vị trí này, Lục Tân có thể nhìn thấy tòa nhà số bảy từ xa, có thể nhìn thấy cửa sổ của nhà cô.

Lục Tân cứ như vậy ngẩn ngơ ngồi nhìn.

Trước khi sắp xếp kế hoạch kia, toàn bộ những thứ anh nghĩ là muốn có được cô, muốn cùng cô có một tình yêu thân mặt gắn bó không có khoảng cách, muốn Hà Diệp ôm lấy bờ vai của anh mềm mại gọi tên anh, cô chắc chắn sẽ khóc, anh sẽ vừa hôn vừa dỗ dành cô, đợi đến khi cô khắc phục được sự ngượng ngùng và không thoải mái, anh sẽ lại khiến cho cô cảm nhận được rốt cuộc anh thích cô đến nhường nào.

Cảnh đêm ở sông Hoàng Phố anh đã được ngắm từ lâu rồi, nhưng Lục Tân muốn cùng Hà Diệp ngắm một lần, giống như việc cùng cô đi dạo trong khuôn viên trường Giao Đại, anh cùng cô ngắm nghía quanh trường một lượt, như vậy sau này cho dù cô đi trong sân trường một mình, ánh mắt lướt qua nơi mà hai người đã từng dừng chân, có lẽ cô cũng sẽ bất giác cảm thấy nhớ người bạn trai là anh đúng không?

Không thể nào tránh được việc yêu xa, chỉ có thể nghĩ cách để giữ khoảng cách thân mật.

Thậm chí Lục Tân đã tưởng tượng tới cuối tuần, anh từ nơi xa chạy tới chỗ cô, cô sẽ đứng ở ga tàu cao tốc mỉm cười đợi anh, cũng có thể lúc mới gặp nhau cô sẽ trở nên mất tự nhiên, nhưng đến buổi tối, ở trong phòng khách sạn, cô sẽ ôm lấy cổ anh, vừa khóc vừa gọi tên của anh, sự xa cách vì thời gian và không gian, sẽ hoàn toàn biến mất sạch sẽ trong sự triền miên kéo dài vô tận.

Lục Tân đã lên kế hoạch rất nhiều, suy tính rất nhiều, thế nhưng lại đánh giá thấp duy nhất sự kháng cự của cô đối với chuyện này.

Sau khi xảy ra chuyện anh mới đứng ở góc nhìn của cô, người bạn trai lén lút giấu thứ đồ đó ở trong ba lô thì sao có thể là người tốt được chứ?

Điện thoại có tin nhắn.

Mẹ: [Buổi tối có về nhà không?]

Lục Tân: [Có về, đi họp lớp nên chắc là sẽ về muộn một chút ạ, không cần đợi con.]

Mẹ: [Tin con mới lạ, ở tuổi này yêu đương là chuyện bình thường, nhưng phải biết tôn trọng bạn gái của con đấy.]

Lục Tân lướt màn hình sang giao diện khác, anh ngửa đầu lên.

Bầu trời ở An Thành rất cao, rất xa, từ đầu năm tới cuối năm chẳng có nổi mấy ngày nắng, như thể vĩnh viễn đều bị che phủ bởi một lớp sương mù vậy.

Không nhìn thấy ngôi sao, chỉ có những nóc tòa nhà cao chọc trời.

Lại có tin nhắn tới.

Lục Tân không ôm hy vọng nhìn xuống điện thoại.

Là tin nhắn Hà Diệp gửi tới.

Lục Tân nhanh chóng đổi sang khung trò chuyện với cô.

Chiếc lá tròn tròn: [Chia tay đi, tôi không muốn yêu đương cùng với cậu nữa.]

Hô hấp của anh đột nhiên trở nên trì trệ, sau đó hình như vẫn còn tin nhắn khác, nhưng Lục Tân chỉ nhìn thấy dòng tin nhắn này.

Anh đọc một lần, rồi lại đọc một lần nữa, đọc kỹ từng từ từng chữ một.

Sao có thể nói như vậy được.

Rõ ràng kỳ nghỉ hè vừa mới ở bên nhau.

Tin nhắn của Hà Diệp kết thúc bằng một dòng chuyển khoản, cô thậm chí còn để lời nhắn trong phần chuyển tiền: "Giá của chiếc váy là 899 x 0.85 = 764.15

Lục Tân lại đọc mấy dòng tin nhắn trước đó, tim anh đột nhiên đập dồn dập hoảng sợ nhận ra rằng, cô đang nghiêm túc, nghiêm túc muốn chia tay với anh.

Lục Tân đứng lên, gọi điện thoại cho Hà Diệp.

Hà Diệp nhìn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến, một lúc lâu sau cô mới nghe máy.



Trong điện thoại truyền tới giọng nói khàn đặc của Lục Tân: "Hà Diệp, đừng như vậy, đừng nói những lời giận dỗi đó."

Hà Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ, ôn hòa nhã nhặn nói: "Không phải lời giận dỗi, trên đường về tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, hai chúng ta thực sự không hợp nhau..."

"Tớ sẽ thay đổi, trừ khi cậu đồng ý rõ ràng thì sau này tớ tuyệt đối sẽ không động chân động tay với cậu nữa, tớ thực sự có thể làm được mà."

"Còn nữa, cậu không muốn cuối tuần tớ tới Thượng Hải tìm cậu, tớ cũng nghe lời cậu, tớ chỉ gửi tin nhắn, gọi video cho cậu thôi."

"Hà Diệp, tớ sai rồi, nhưng tớ thực sự không xấu xa như vậy đâu, không phải là kiểu người tùy tiện theo đuổi một cô gái liền nóng lòng đi thuê phòng luôn."

Lục Tân nói năng có chút lộn xộn.

Anh bắt đầu không chắc chắn Hà Diệp có thể hiểu được ý trong lời nói của anh hay không.

Hà Diệp căn bản không buồn quan tâm anh giải thích như thế nào, đem so sánh với sự sốt ruột gấp gáp của Lục Tân, cô đã bước ra khỏi đoạn tình cảm này trước rồi, vậy nên mục đích duy nhất khi cô nhận cuộc điện thoại này của anh chính là vì để nói rõ chuyện này với Lục Tân, chia tay một cách hòa bình.

"Không cần cậu phải thay đổi, là do tôi đã không còn hứng thú với chuyện yêu đương này nữa, cậu có thay đổi thành như thế nào đi chăng nữa tôi cũng không có hứng thú."

"Cậu cũng không cần lo lắng, tôi biết cậu không xấu xa như vậy, cậu đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi sẽ luôn ghi nhớ những việc tốt đó của cậu."

Cô càng như vậy, Lục Tân càng hoảng càng sốt ruột, anh cầm điện thoại đi đi lại lại ở đó một vòng, Lục Tân đột nhiên nói: "Bây giờ tớ tới đó, chúng ta gặp nhau rồi nói nhé?"

Hà Diệp liếc mắt nhìn sợi dây chuyền cần phải trả lại cho anh, cô nghĩ ngợi một chút, sau đó nói: "Được rồi, tới sân cầu lông đi, nói chuyện ở đó, cậu tới đó đợi trước, đừng tới đón tôi nữa."

Lục Tân: "Được, tớ qua đó trước."

Giờ phút này, ngoại trừ không thể chia tay thì bất luận Hà Diệp có nói gì anh đều không dám làm trái dù nửa điểm.

Bỏ điện thoại vào trong túi, Lục Tân lại ngước lên nhìn cánh cửa của tòa nhà số bảy kia một lần sau đó đạp xe đi tới chỗ hẹn.

Đi tới sân cầu lông, Lục Tân đỗ xe xong, đứng dưới một gốc cây ở bên ngoài sân cầu lông.

Ánh sáng của đèn đường hắt tới chỗ này, màn đêm nuốt chửng lấy bóng dáng của anh, có trẻ con đuổi nhau trên đường chạy lướt qua anh, không một ai phát hiện dưới tán cây còn có một người đang đứng dựa ở đó.

Lục Tân ngẩn người nhìn sân cầu lông ở phía đối diện.

Nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng một bóng người quen thuộc đang ngó đông ngó tây xuất hiện trong tầm mắt của anh.

Lục Tân cau mày, bước ra khỏi bóng tối.

Châu Hướng Minh nhìn thấy anh, cả khuôn mặt đều toát ra vẻ hoang mang: "Có mỗi một mình cậu à? Hà Diệp đâu? Vừa nãy cậu ấy gọi điện thoại, bảo tớ tới đây gặp hai người các cậu."

Cậu ta tùy tiện hỏi đại, nhưng thấy dáng vẻ của Lục Tân giống hệt như đột nhiên bị quỷ hút mất hồn vậy, cả người đều không được bình thường.

Châu Hướng Minh cuối cùng cũng nhận ra được điều gì đó: "Hai cậu, cãi nhau rồi à?"

Lục Tân không trả lời, chẳng biết là do không nghe thấy hay là không muốn trả lời.

Châu Hướng Minh đột nhiên đưa mắt nhìn con đường lúc mình vừa đến.

Lục Tân nhìn theo hướng ánh mắt của cậu ta, nhìn thấy bạn gái của mình.

Cô mặc một bộ quần áo thường ngày mà hồi lớp mười hai đã từng mặc, buộc tóc đuôi ngựa như trước đây thường buộc, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, rõ ràng thong thả hơn nhiều so với vẻ mặt lần đầu tiên cô tới sân cầu lông đánh cầu cùng hai người các anh.

Nhưng Lục Tân nhớ rằng, cho dù hai người yêu đương rồi, mỗi lần khi vừa mới gặp anh, cô cũng đều sẽ mất tự nhiên một lúc, sau đó mới dần dần thả lỏng.

Anh nhìn Hà Diệp không hề rời mắt, nhưng ánh mắt của Châu Hướng Minh lại di chuyển giữa hai người họ.

Nếu như Lục Tân đã giả câm không chịu nói vậy thì hỏi Hà Diệp, Châu Hướng Minh chạy tới bên cạnh Hà Diệp, sốt ruột đến mức như thiêu như đốt: "Hai người các cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Hà Diệp nhìn khuôn mặt bởi vì lo lắng mà có chút ngốc nghếch của Châu Hướng Minh, không ngờ vậy mà lại cảm thấy vô cùng yên tâm.

Giống như là nếu như đột nhiên vứt cô cùng với hai chàng trai này ra một hòn đảo hoang, cho dù Lục Tân có năng lực hơn thì Hà Diệp vẫn sẽ tin tưởng Châu Hướng Minh hơn một chút.

Bởi vì Châu Hướng Minh trong sáng chân thành, giúp cô chính là giúp cô, sẽ không có mục đích khác, còn Lục Tân, có lẽ sẽ yêu cầu cô báo đáp lại bằng một chuyện gì khác.

Cô vẫn quen với kiểu tình cảm đơn thuần giữa những bạn học như thế này hơn.

"Tôi và Lục Tân muốn chia tay rồi, mời cậu làm người chứng kiến."

Hà Diệp nói như vậy.

Thực ra là vì cô lo rằng Lục Tân sẽ không đủ bình tĩnh, lo rằng Lục Tân sẽ quấn lấy không buông, có Châu Hướng Minh ở đây, kiểu gì anh cũng sẽ phải thu liễm lại một chút.

Đứng cạnh hai chàng trai với chiều cao trung bình vượt qua một mét tám mươi lăm như thế này, dáng người của Hà Diệp trở nên vô cùng nhỏ bé, thế nhưng giờ phút này cô lại là người bình tĩnh nhất.

Lục Tân rũ mắt xuống, khóe môi mím chặt.

Châu Hướng Minh há hốc miệng: "Không phải đấy chứ, tối hôm qua lúc ăn cơm vẫn còn đang yên lành mà, sao lại cãi nhau thành như thế này rồi?"

Hà Diệp nhìn về phía Lục Tân, đơn giản giải thích, cô nói: "Hôm nay vừa mới phát hiện, có chỗ mà quan niệm của hai chúng tôi không hợp nhau một cách nghiêm trọng, không phù hợp để ở bên nhau."

Chia tay thì chia tay, Hà Diệp không muốn khiến cho mọi chuyện trở nên khó coi, ở trước mặt bạn chung giữ lại thể diện cho Lục Tân.

Châu Hướng Minh không ngốc nghếch như vậy, cậu ta phản ứng lại, cậu ta rất không nể tình đẩy Lục Tân một cái: "Có phải cậu bắt nạt Hà Diệp rồi đúng không?"

Hà Diệp dịu dàng biết bao nhiêu, một người tính tình tốt như vậy thì làm sao có thể quan niệm không hợp được chứ, chắc chắn là do Lục Tân đã phạm lỗi lầm rất lớn rồi.

Lục Tân dường như cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực rằng Hà Diệp quyết tuyệt như vậy, anh ngước mắt lên, chăm chú nhìn thẳng vào Hà Diệp, nói với Châu Hướng Minh: "Tớ muốn nói chuyện riêng với cô ấy."

Châu Hướng Minh: "Nói cái rắm, rốt cuộc là cậu đã làm gì rồi?"



Lục Tân vẫn nhìn thẳng vào Hà Diệp: "Cậu không cần rời đi, đứng xa một chút, có thể nhìn thấy chúng tớ là được."

Như vậy, cô cũng không cần phải lo lắng anh sẽ động tay.

Châu Hướng Minh biết Lục Tân có bao nhiêu mục tiêu vững chắc, anh có thể chuẩn bị xong hết cho việc yêu xa ngay cả trước khi theo đuổi được Hà Diệp, chứng tỏ rằng anh có tự tin Hà Diệp chắc chắn sẽ trở thành bạn gái của anh, bây giờ anh muốn nói chuyện riêng với Hà Diệp, Châu Hướng Minh cũng không có cách nào khác để thay đổi được quyết định của anh.

Châu Hướng Minh nhìn về phía Hà Diệp.

Hà Diệp đồng ý, cũng có chút áy náy: "Muộn như vậy rồi còn gọi cậu ra đây, gây thêm phiền phức cho cậu rồi."

Châu Hướng Minh thiếu chút nữa là hộc máu luôn: "Quan hệ của chúng ta như thế nào chứ, sao cậu còn nói mấy lời đó."

Hà Diệp cụp mắt, trong lòng cảm thấy có chút đau xót tiếc nuối.

Bởi vì Lục Tân thích cô, vậy nên Châu Hướng Minh mới nhiệt tình chơi cùng với cô, đều là vì để tác hợp cho hai người, bây giờ cô và Lục Tân sắp chia tay nhau rồi, thiếu đi lớp quan hệ này thì tình bạn giữa cô và Châu Hướng Minh có lẽ cũng đã đi đến kết thúc rồi.

"Hầy, cho dù như thế nào, tớ vẫn hy vọng hai cậu có thể hòa hợp với nhau." Châu Hướng Minh từ nãy tới giờ không biết chuyện gì đưa tay vò đầu, liếc mắt nhìn người anh em rõ ràng sắp bị đá và không cam tâm của mình, cuối cùng Châu Hướng Minh vẫn giúp anh nói đỡ một câu: "Hà Diệp, Lục Tân thật sự rất thích cậu, chỉ là cậu ấy quá giỏi giả vờ mà thôi, che giấu rất kỹ, có thể cậu ấy không giỏi thể hiện ra, nếu như không phải không thể cứu vãn được nữa, thì cậu cho cậu ấy thêm một cơ hội đi?"

Hà Diệp ngoản mặt sang hướng khác.

Châu Hướng Minh hiểu rồi, cậu ta nháy mắt với Lục Tân một cái sau đó chạy tới một bên sân còn lại của sân cầu lông.

Hà Diệp đưa chiếc hộp dây chuyền trong tay cho người đứng phía đối diện: "Dây chuyền trả lại cho cậu."

Lục Tân không nhận, nhìn cô từ đầu đến cuối đều không chịu nhìn thẳng vào mắt anh: "Đừng chia tay, có được không? Tớ không chịu nổi."

Không chịu được người mà anh thích suốt một năm nói không cần là liền không cần anh nữa, rõ ràng kỳ nghỉ hè này hai người họ cũng đã có với nhau rất nhiều ký ức đẹp.

"Những thứ mà cậu không thích tớ đều sẽ thay đổi, sau này việc gì tớ cũng sẽ nghe theo cậu."

Anh rất muốn đi qua đó ôm chặt lấy cô, ôm cô nói những lời này, nhưng anh không dám, sợ càng khiến cho sự kháng cự của cô trở nên sâu đậm hơn.

Mặc dù Hà Diệp không ngẩng đầu lên nhưng cô có thể nghe ra được, Lục Tân rất đau lòng.

Đây là chàng trai đã âm thầm thích cô suốt một năm, một người thật lòng giúp đỡ cô rất nhiều lần.

Hà Diệp không muốn khiến cho anh phải đau lòng như vậy, toàn bộ mọi việc đã nói rõ với nhau rồi, anh cũng nên hết hy vọng rồi, có thể không nhớ nhưng tới cô gái như cô nữa.

"Xin lỗi cậu, hình như tôi không hề thích cậu.". Truyện Điền Văn

"Trước khi thi đại học, tôi vẫn luôn coi cậu như một người bạn học bình thường, là một người bạn học không quá thân thiết, sau đó nhận ra cậu thích tôi, tôi rất là bất ngờ."

"Vẻ ngoài của cậu đẹp trai, thành tích học tập lại vô cùng tốt, cũng rất quan tâm chăm sóc tôi, tôi, tôi hình như không có lý do để từ chối cậu."

"Vậy nên khi cậu tỏ tình với tôi, tôi nghĩ thử yêu đương cũng được, nên mới đồng ý với cậu."

Thật sự Hà Diệp không hề ghét Lục Tân, thậm chí cô còn có hảo cảm nhất định đối với anh, sự hảo cảm đó khiến cho cô khi ở dưới tình huống mà rõ ràng bản thân cảm thấy không quen nhưng vẫn phối hợp với từng hành động thân mật của anh hết lần này đến lần khác.

Nhưng chỉ vào tối hôm nay, khoảnh khắc cô quyết định chia tay, Hà Diệp giống như là vừa trút bỏ được một gánh nặng to lớn vậy, cả cơ thể đều thả lỏng thoải mái.

Sau đó, cuối cùng cô cũng nhận ra rằng, cô không hề thích Lục Tân.

Thích một người, có lẽ sẽ thường xuyên nhớ tới đối phương đúng chứ? Sẽ muốn gặp mặt nhau thật nhiều, cũng sẽ muốn ôm hôn nhau, giống như cảm giác của Lục Tân đối với cô vậy.

Thế nhưng Hà Diệp đối với Lục Tân, hoàn toàn không có loại cảm giác như vậy.

"Xin lỗi cậu, có lẽ ngay từ lúc ban đầu tôi không nên đồng ý lời tỏ tình của cậu, nếu như từ chối ngay từ lúc đó có lẽ cậu sẽ dễ dàng chấp nhận hơn."

Hà Diệp nắm chặt hộp dây chuyền, vì cái sai của bản thân mà cảm thấy áy náy bất an.

Lục Tân không tin, anh thà nghe cô mắng rằng anh là kẻ t*inh trùng lên não không tôn trọng cô còn hơn, chữ cũng không muốn nghe cô nói những lời này.

"Nếu như cậu thật sự không thích, vì sao còn đồng ý cho tớ hôn?"

Lục Tân đã nhẫn nhịn một lúc lâu rồi, cuối cùng cũng ép sát cô một bước, con ngươi đen láy lạnh lùng sắc bén, giống như muốn vạch trần lời nói dối để cố ý chọc tức anh của cô.

Hà Diệp rất ngượng ngùng, cô cúi đầu càng thấp hơn: "Tôi, tôi tưởng rằng yêu đương đều sẽ như vậy, tôi cũng đã đồng ý ở bên cậu rồi kiểu gì cũng phải, kiểu gì cũng phải thử qua chứ."

Thử, lại là thử.

Lục Tân tức đến mức bật cười, muốn tiếp tục chất vấn, nhìn dáng vẻ như con đà điểu rụt đầu của cô, anh lại mất hết khí thế.

Trách ai, ai bảo anh gấp gáp quá cơ, cô vẫn đang ở trong giai đoạn thử mà anh đã lên kế hoạch thuê phòng luôn rồi.

Lục Tân hít sâu một hơi, cố gắng khiến cho ngữ khí của bản thân nghe có vẻ giống một người vừa lý trí vừa bình thường, thậm chí anh còn cười, thấp giọng dỗ dành cô: "Tớ hiểu rồi, cứ coi như chúng ta vừa làm thí nghiệm một cuộc tình đi, bởi vì thao tác của tớ không thích hợp nên dẫn đến thí nghiệm thất bại. Hà Diệp, làm thí nghiệm được phép thất bại mà, chúng ta làm lại từ đầu một lần nữa đi, lần này cậu chỉ huy tớ thao tác, tớ đảm bảo mỗi một bước đều nghe theo lời cậu."

Không thích cũng không sao, thử lại một lần nữa, lần này anh sẽ chầm chậm khiến cô thích chuyện yêu đương cùng với anh.

Lông mi của Hà Diệp khẽ rung động.

Lục Tân từ trước đến nay vẫn luôn có khí chất của một học bá lạnh lùng, những lời nói vừa rồi của anh, không ngờ vậy mà lại làm cho cô nhớ tới khi anh dạy kèm môn lập trình cho cô, rõ ràng logic, dẫn dắt từng bước một.

Chỉ có điều, yêu đương không giống như làm thí nghiệm, thí nghiệm dựa vào lý trí, còn yêu đương lại tràn ngập những yếu tố cảm giác.

Cô đã biết, Lục Tân vô cùng khát vọng và muốn hưởng thụ những tiếp xúc thân mật, thậm chí anh vì chuyện đó còn có thể chạy tới Thượng Hải hàng tuần.

Anh có thể lựa chọn thỏa hiệp vì cố kỵ đến cảm xúc của cô, nhưng Hà Diệp không muốn chịu áp lực buộc bản thân phải miễn cưỡng thích nghi với một người.

Hơn nữa, lên đại học nhiều bài vở như vậy, tại sao nhất định phải yêu đương?



"Không đâu, tôi muốn chuyên tâm tập trung học hành, tôi không có IQ cao như cậu, không thể lo lắng chu toàn cho cả hai chuyện được."

Hà Diệp nói rõ ràng và kiên định đưa ra sự lựa chọn.

Cô nhét hộp dây chuyền vào trong lòng Lục Tân, sau đó liền quay người muốn rời đi.

Lục Tân thoắt một cái liền nắm lấy tay của cô.

Hà Diệp không thể không dừng lại, khẩn cầu nói với anh: "Lục Tân, lên đại học học tập cho tốt đi, tôi thật sự không có hứng thú với chuyện yêu đương."

Lục Tân nắm chặt lấy bàn tay từng ngoan ngoãn để cho anh cầm để cho anh hôn kia, anh cũng chỉ còn lại sức lực khẩn cầu giống như cô: "Không sao hết, tớ có thể đợi đến khi cậu tốt nghiệp, cả bốn năm này đều có thể không gặp mặt, giữ lại danh phận người bạn trai của cậu lại cho tớ, có được không?"

Hà Diệp lắc đầu: "Tôi không muốn có bất cứ gánh nặng nào hết."

Lục Tân vẫn muốn nói tiếp, Hà Diệp nhìn về phía Châu Hướng Minh ở sân cầu lông đối diện: "Buông ra, nếu không tôi sẽ gọi cậu ấy."

Thật sự nếu phải làm đến mức như vậy thì ai cũng sẽ cảm thấy khó xử.

Lục Tân vẫn siết chặt tay cô.

Trong lúc giằng co, Hà Diệp nhớ tới một chuyện: "À đúng rồi, những tấm ảnh kia ngày mai cậu mang trả cho tôi."

"Không trả."

Lời từ chối dứt khoát một cách bất thường, dứt khoát đến mức vô lý.

Hà Diệp không thể tin được ngẩng đầu nhìn lên.

Ánh sáng của đèn đường yên lặng hắt tới bên này, Lục Tân đứng ngược sáng, trong bóng tối anh dường như biến thành một người khác, lạnh lùng cúi xuống nhìn cô: "Tặng đã tặng rồi, không có chuyện đòi lại."

Nói xong, anh nhét hộp dây chuyền lại vào tay Hà Diệp, rồi rời đi cùng với sự u ám.

Lục Tân đi vô cùng nhanh, ngay cả chiếc xe đạp vẫn đang đỗ ở bên kia cũng bị bỏ quên.

Hà Diệp ngẩn người nhìn theo bóng lưng của anh.

Châu Hướng Minh chạy tới, nỗi lo canh cánh trong lòng: "Hai người các cậu, vẫn chia tay nhau sao?"

Hà Diệp cắn môi, định đưa hộp dây chuyền cho Châu Hướng Minh: "Cậu giúp tôi gửi lại cái này..."

Châu Hướng Minh lập tức lùi về sau mấy bước liền, bất đắc dĩ nhìn Hà Diệp: "Tha cho tôi đi, tôi mà mang cái này về thật thì có thể tôi và cậu ấy sẽ tuyệt giao đó."

Hà Diệp âu sầu: "Vậy thì phải làm thế nào đây?"

Mấy thứ như ảnh hay là móc chìa khoá mà Hà Diệp tặng cho Lục Tân đều là những thứ không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng sợi dây chuyền phỉ thuý này thì khác, giữ lại chỉ khiến cô cảm thấy áy náy hơn thôi, mà vứt đi thì lại tiếc, hơn nữa nhỡ đâu một ngày nào đó Lục Tân lại chạy tới đòi cô thì sao?

Ngược lại Châu Hướng Minh còn cảm thấy tò mò: "Bên trong là thứ gì vậy?"

Hà Diệp mở ra cho cậu ấy xem.

Châu Hướng Minh hít vào một hơi: "Nhà ông ngoại cậu ấy chuyên kinh doanh đồ ngọc đấy, tôi thường xuyên tới đó chơi cùng với Lục Tân, ít nhiều gì cũng có chút mắt nhìn."

Hà Diệp lại càng đau đầu: "Rất đắt sao?"

Châu Hướng Minh: "Ít nhất ít nhất cũng phải năm chữ số."

Hà Diệp lập tức muốn nhét chiếc hộp cho Châu Hướng Minh, Châu Hướng Minh liền như chú khỉ nhảy lên xe đạp của Lục Tân, vừa đạp xe về phía trước vừa lớn giọng khuyên nhủ Hà Diệp: "Giữ lấy đi, cứ coi như là kỷ niệm tình đầu, dù sao thì Lục Tân cũng không thiếu tiền, cậu mà đập sợi dây chuyền rồi thì cậu ấy cũng sẽ không tìm cậu đòi bồi thường đâu!"

Hà Diệp:...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.