Cảm thấy nước mắt sẽ tràn ra, Đóa Đóa lại quật cường dương cằm, không muốn nó rơi xuống, ánh mắt trong suốt, tóc thiếu niên như tơ, mặt đỏ như đóa hoa, sở sở động lòng người.
Chu Tước ninh ninh mày, thấp trầm mở miệng nói:“Nơi đây có yêu khí.”
Đóa Đóa ngạc nhiên, ngay sau đó tiếng lòng mạnh mẽ chấn động, đôi môi đã mất huyết sắc, run nhè nhẹ, nói:“Là…… Là vì thu nội đan của yêu vật phải không?”
Tại sao lại quên mất chuyện này. Nó từng nghĩ, Chu Tước rời đi là vì đã nhận ra mình ở thánh địa của Vũ tộc phải chịu ủy khuất, hóa ra…… Hết thảy đều là tự mình đa tình, trong lòng Chu Tước vĩnh viễn đều đem chuyện của Huyền Vũ đặt lên hàng đầu. Ngay cả cứu nó cũng là vì đang giúp Huyền Vũ nên tiện thể giúp đỡ nó.
“Phải……” Chu Tước nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, đang hướng tới phòng mình, đầu ngón tay chạm vào cái trán của Đóa Đóa một chút, thấp giọng nói:“Như thế này không được nói lung tung lộn xộn.”
Sương mù nổi lên, che khuất thân hình Đóa Đóa, dưới tình thế cấp bách, Chu Tước chưa phát giác trên mặt Đóa Đóa đã không còn huyết sắc, trong đôi mắt to lộ vẻ mê mang cùng đau đớn.
Cửa chi nha một tiếng bị mở ra, một nữ tử ôm một cây tỳ bà yểu điệu đi đến, con ngươi ướt át đưa tình, thấy Chu Tước hào phóng cười, hành lễ nói:“Nô tỳ Tương Tương, ra mắt công tử.”
Chu Tước ngưng mắt mà nhìn, phượng mâu lạnh như băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-trung-tinh-chi-ho-li-tieu-bao-boi/2161988/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.