Dọc theo đường đi, lại thu phục vài yêu vật, nhìn nội đan trong lòng càng ngày càng nhiều, còn thiếu vài cái nữa là đủ một trăm viên để cứu Chấp Minh, nhưng trong lòng hắn không còn cảm giác vui mừng cùng cao hứng như lúc trước.
Chu Tước bỗng nhiên phát hiện, trong thiên địa chỉ còn lại bóng dáng của mình, tịch mịch cô liêu.
Ngày này, Chu Tước đi dạo lại cảm nhận được yêu khí, đánh xuống thân hình nhìn kỹ, đúng là có hai miêu yêu một lớn một nhỏ.
Mẫu yêu bị tiên lực của Chu Tước đả thương, vẫn đang liều chết chống cự, tiểu miêu yêu cuộn tròn lại như cục bông, ở trong lòng mẫu yêu lạnh run.
“Cầu Thần Quân, ta tạo sát nghiệp tội không thể thứ, nhưng thỉnh cầu ngài buông tha hài tử của ta, cái gì nó cũng không biết, nó vô tội!” Mẫu yêu cúi đầu, máu tươi từ trong thân thể chảy ra từng chút một, đôi con ngươi màu lục đã không còn thần thải, nhưng vẫn cố chấp nhìn tiểu miêu, tiểu miêu lo lắng vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm miệng vết thương của mẫu yêu.
Chu Tước đi tới trước mặt mẫu yêu, dừng lại một chút, bỗng thấy đôi mắt vô tà tinh lượng của tiểu miêu, tim liền co rút đau đớn.
Trong lúc nhất thời do dự, mẫu yêu mới vừa rồi còn hấp hối nhe răng nanh độc ra, hướng tới ngón tay Chu Tước mà cắn một cái.
Nếu như bình thường, Chu Tước sẽ sớm phát hiện, nhưng hắn đang nhìn con ngươi trong suốt của tiểu miêu, khiến động tác chậm lại, đầu ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-trung-tinh-chi-ho-li-tieu-bao-boi/2161983/chuong-19-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.