Chương trước
Chương sau
Sau khi đến được hiện trường, Triển Chiêu lập tức hiểu được vì sao vừa rồi Bạch Ngọc Đường lại nói câu đó. Đối mặt với loại hiện trường này, không muốn nôn ra cũng khó. Bất quá Bạch Ngọc Đường cũng không có sức đi cười nhạo Triển Chiêu, chính anh cũng giống hệt Triển Chiêu ói đến tối mặt tối mày. Vì hai người chưa có ăn cơm, nên cũng không có gì để ói, ói xong mặt mày ai nấy cũng trắng bệch. Mà Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu là những người cuối cùng đến hiện trường, nên cả hai cũng không biết thật ra những tên trong tổ trọng án đang nhìn bọn họ cười nhạo, lúc đến hiện trường cũng chẳng được oai phong như vậy. Trước khi họ tới, cả đám này đều đã ói hết một lượt rồi. Ngoại trừ Công Tôn Sách ra, tới Bao Chửng cũng không có may mắn trốn thoát. Sau khi ói đủ rồi, cả hai chịu đựng không khí nồng nặc mùi máu, sắc mặt nhợt nhạt nhìn nhau, nhanh chóng tập trung làm việc của mình. 

Hiện trường là một bãi rác kề công viên công cộng, trong vòng bán kính vài trăm mét đã được cảnh sát phong tỏa, nhưng vẫn có rất nhiều người đứng ở ngoài vùng phong tỏa len lén nhìn vào trong, hơn nữa còn vây ở đó bàn tán không chịu đi. Công viên nằm ngay chính giữa khu dân cư lớn, người báo cảnh sát chính là bảo vệ khu, cũng là người đầu tiên phát hiện thi thể, sắc mặt bây giờ vẫn trắng bệnh, cả người run rẩy trả lời câu hỏi của Trương Long. Bạch Ngọc Đường nhìn chung quanh hiện trường mấy lần, cuối cùng chọn đi tới cạnh thi thể, Công Tôn Sách đang đứng ở đó kiểm tra. (bạn nào đọc tới đây mà nghĩ công tôn làm pháp y thì bé cái nhầm nhé =))] 

Người bị hại nhìn qua chỉ hơn hai mươi tuổi, là một cô gái tóc dài, từ cách ăn mặc có thể thấy gia cảnh cô ấy không tệ. Những cô gái tuổi này chính là đang lúc xuân sắc, vô cùng thu hút, Nhưng cô ấy bây giờ lại trở thành một cỗ thi thễ đẫm máu, bị vất bỏ cùng rác rưởi, hơn nữa tử trạng lại cực kỳ thê thảm. Cho dù không kiểm tra nghiệm thi, Bạch Ngọc Đường cũng có thể nhìn ra, cô gái này trước khi chết đã trải qua sự hành hạ đáng sợ dường nào. Cả người cô toàn là máu, hung thủ dùng dao nhọn mổ bụng, toàn bộ nội tạng như lộ hết ra ngoài, rơi đầy đất. Bên ngực phải còn có một cái lỗ to, tim đã bị hung thủ lấy mất, trên mặt còn có vết thâm tím, con ngươi trợn tròn, chết không nhắm mắt. 

Chịu đựng mùi hôi thối khó ngửi, Bạch Ngọc Đường nheo mắt, cẩn thận xem xét thi thể, lại ngẩng đầu lên nhìn bốn phía một chút, cuối cùng cúi đầu hỏi Công Tôn Sách, “Khoa trưởng, anh nói thời điểm hung thủ gây án là từ lúc nào?” 

Công Tôn Sách cau mày, cũng không ngẩng đầu, vẫn chăm chú dùng tay đeo găng để hí hoáy làm gì đó trên thi thể, nhưng cũng không làm lơ câu hỏi của Bạch Ngọc Đường. 

“Cô ấy chết từ hai giờ trước, khoảng 5h30 phút, nguyên nhân chết là do mất máu quá nhiều, còn tim là sau khi chết rồi mới bị móc lấy.” 

“5h30, trời còn chưa tối.” Bạch Ngọc Đường để ý đến dấu vết trên hiện trường, nhíu mày một cái, “Chỗ này hẳn không phải chỗ đầu tiên rồi.” 

“Không phải.” Lần này là Triển Chiêu trả lời, lúc Bạch Ngọc Đường đang xem xét thi thể, cậu đã đi một vòng quanh hiện trường, bây giờ mới quay về cạnh thi thể, vừa đúng lúc nghe thấy suy đoán của Bạch Ngọc Đường, liền nói tiếp, “Mặc dù đây không phải chỗ đầu tiên, nhưng tôi chắc hung thủ cũng không dám đem thi thể đi quá xa, địa điểm gây án đầu tiên phải ở trong công viên này.” 

“Trên đất cũng không có dấu vết bị kéo lê, hắn phải nguy trang thi thể thành bọc lớn hoặc nhét vào trong túi vác đến đây. Năm giờ rưỡi chiều, trong công viên vẫn còn không ít người, nhất định phải có người nhìn thấy cảnh hung thủ di chuyển thi thể.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, lập tức tìm Bao Chửng, đề nghị anh mở rộng phạm vi tìm kiếm, tìm ra nơi gây án đầu tiên một cách nhanh chóng nhất, phái thêm vài người đi hỏi thăm những khu dân cư nhỏ nhỏ, xem xem có thể tìm được người mục kích hay không. 

Bao Chửng nghe theo đề nghị của Bạch Ngọc Đường, lập tức phái Vương Triều đi. Lúc Bạch Ngọc Đường trở lại, đã nghe Triển Chiêu hỏi Công Tôn Sách, “Đã biết danh tính của cô ấy chưa?”

Công Tôn Sách lắc đầu, đứng dậy từ bên thi thể, nhìn hai người trẻ tuổi đứng kế, “Trước cứ về tổ, hẳn rất nhanh sau đó sẽ biết cô ấy là ai.” 

Danh tính của người bị hại rất nhanh sau đó đã tìm thấy, cô gọi Vu Tuệ Tuệ, hai mươi ba tuổi, là người ở tiểu khu nơi phát sinh án mạng. Vu Tuệ Tuệ không phải người địa phương, nghề nghiệp là thư ký công ty, làm ở một văn phòng cao cấp của khu C, sống một mình, không có bạn trai, thời gian xảy ra vụ án là lúc cô ấy đang đi làm. Sau khi kiểm tra thi thể, Công Tôn Sách lại phát hiện ra một tội ác còn ghê tởm hơn, Vu Tuệ Tuệ trước khi chết đã bị xâm hại nghiêm trọng, hơn nữa nửa người dưới của thi thể gồm cả bụng đều có nhiều vết dao nông, sâu không đồng nhất. Và làm người ta khó hiểu nhất chính là, người chết ngoài bị mổ bụng, moi tim, cả người cũng bị phủ đầy máu, nhưng vô luận ở hiện trường hay nơi vất xác, đều không tìm được chút máu rơi vãi nào, nói cách khác, hung thủ đã lấy cả máu của nạn nhân đi. 

Sau khi tra ra danh tính, hiện trường sát hại cũng rất nhanh tìm được, quả nhiên cách chỗ phát hiện thi thể không xa, là một con đường rợp bóng cây, vắng vẻ. Mà ở thời điểm 5h30, đúng là có người nhìn thấy một người vác túi nylon lớn đi từ con đường nhỏ bên kia đến bãi rác bên này, có điều nhân chứng cũng không nhìn rõ mặt của hắn, chỉ có thể tả đại khái người nọ cao khoảng 175cm trở xuống, lúc đi một mực cúi đầu, có thể thấy nhất định là đàn ông. 

“Theo ảnh chụp lại hiện trường, hoàn toàn không tìm được bất kỳ đầu mối nào, ngoài chuyện vị trí đó rất dễ gây án, hung thủ hiển nhiên cũng không có lý do đặc biệt gì để chọn nơi phạm tội. Cuộc sống xã hội của người bị hại Vu Tuệ Tuệ lại vô cùng đơn giản, không có khả năng gây thù chuốc oán với ai, cho nên có thể loại bỏ trường hợp giết người vì tư thù. Người chết không có bạn trai, càng không có các quan hệ nam nữ phức tạp, vậy cũng không thể là giết người vì tình. Như thế chỉ còn vì tiền? Thế nhưng ví tiền bên người Vu Tuệ Tuệ vẫn còn, hung thủ cũng không lấy tiền của cô ấy.”

Lúc Vương Triều vừa nói xong lời thoại ở trên, Triệu Hổ đột nhiên chen miệng, “Đúng rồi, đâu cần lấy tiền, thứ hắn muốn là tim mà. Mẹ nó, đúng là biến thái!!” 

Mọi người im lặng, phải, họ cũng nghĩ vậy, biến thái! Chắc chắn lần này cũng không phải án mạng bình thường, hung thủ cũng không phải người bình thường luôn.

Có nhân chứng, đây là chuyện tốt, nhưng đầu mối nhân chứng cung cấp cũng có hạn, chỉ dựa vào nhưng đầu mối này mà tìm hung thủ, thành phố lớn như vậy, tìm trong đây không khác nào mò kim đáy biển. Tất cả mọi người lại trầm mặc một chút, khuôn mặt ai nấy đều rất nghiêm trọng. Vừa lúc đó, Triển Chiêu nãy giờ không hề tham gia thảo luận lại mở miệng, giọng nói của cậu lúc nói chuyện luôn không lớn, nhưng tại bầu không khí an tĩnh này lại rõ ràng hết sức. 

“Tôi nghĩ —-” chỉ mới nói hai chữ, Triển Chiêu liền dừng lại, bởi vì ngay lúc cậu mở miệng, hình như mọi ánh mắt trong phòng trong nháy mắt cũng tụ trên người cậu ta, làm cậu ta hết sức sững sờ. 

“Sao? Cậu nghĩ ra cái gì, mau nói!” Cái tên Triệu Hổ tính tình nóng nảy nhìn Triển Chiêu mới vừa há mồm lại không nói, lập tức kêu la bảo cậu nói ra. 

“Đúng vậy Triển Chiêu, cậu có ý kiến gì nói mau đi, không thấy tất cả mọi người đang chờ à.” Trương Long hướng Triển Chiêu bên kia xáp xáp lại, trên mặt mang biểu lộ mong chờ. 

Triển Chiêu nhìn hết một vòng, phát hiện ra cả Bạch Ngọc Đường cũng nằm trong thành phần mong đợi mà nhìn mình, nhìn những đôi mắt lấp lánh như sao chỉ khiến cậu muốn lau mồ hôi, khoa trương thật. 

“Được rồi, các cậu đừng dọa Triển Chiêu nữa,” Bao Chửng bất đắc dĩ cười cười, hướng về phía Triển Chiêu vẫy vẫy “Triển Chiêu cậu theo tôi đến phòng làm việc, những người khác ngồi yên đợi lệnh.” 

Cả đám hệt như bong bóng xì hơi, nhất thời mặt mũi như đưa đám, chỉ có thể đưa mắt lom lom nhìn Bao Chửng mang Triển Chiêu vào phòng làm việc.

“Ngọc Đường, tôi thấy anh với Triển Chiêu có quan hệ rất tốt, cậu ta không tiết lộ chút gì cho anh sao?” Triệu Hổ vừa cười vừa xáp xáp lại chỗ Bạch Ngọc Đường. 

Bạch Ngọc Đường bĩu môi, “Tôi không biết, cậu ta còn chưa có nói, tôi cũng không hỏi.” 

“Sao lại không hỏi?” Triệu Hổ nói có chút khoa trương, “Tiểu Triển Chiêu này lúc đầu nhìn thì giống hết thư sinh yếu đuối, nhưng vụ án trước cậu ta lại giúp đỡ rất nhiều.” 

“Đúng vậy.” Vương Triều cũng bu vô đồng ý, “Vốn còn cho những thứ cậu ta nghĩ giống hệt chuyện cổ tích, không ngờ lại hữu ích như thế.Tôi thấy dáng vẻ vừa rồi của cậu ta hình như đang muốn nói cái gì, có lẽ đã tìm thấy đầu mối nào đáng giá không chừng.” 

Những người khác cũng đồng ý y như vậy, Bạch Ngọc Đường thế nhưng không bày tỏ thái độ, chờ tất cả mọi người nói đủ rồi, anh mới cười cười, “Sao vậy ta, sao thái độ đối với người ta lại bất đồng với hai tháng trước rồi? Lúc đó không biết người nào còn len lén nói người ta là tiểu bạch kiểm đây?” 

Mặt Triệu Hổ có chút lúng túng, sau đó mặt dày cười nói, “Này không phải là tôi biết sai rồi sao? Mà nói, cậu ta vốn trắng, sự thật là vậy, tôi cũng không có nói sai.” 

“Thôi đi, tôi thấy cậu chính là ganh tỵ với làn da trắng của cậu ta thì có.” Trương Long không thèm cho Triệu Hổ chút mặt mũi nào, lập tức tiết lộ, “Còn không phải do thằng nhóc này lần trước nghe thấy đám nữ cảnh sát đang làm việc ở lầu dưới bàn luận về Triển Chiêu, ngay cả hoa khôi hấp dẫn nhất cục của chúng ta A Mẫn cũng ở trong số đó, làm thằng nhóc này cảm thấy mất hết thể diện, nên mới nói xấu người ta. Tôi nói, da trắng cũng là bản lĩnh, có giỏi về bảo mẹ cậu sinh ra cậu một dạng ngọc thụ lâm phong xem.” 

“Ê! Trương Long, cái tên miệng rộng này còn không mau câm miệng cho tôi!!”

“Tôi không câm, cậu làm gì được tôi?” 

Cậu một lời tôi một lời, càng lúc càng không giống nói chuyện. Bạch Ngọc Đường ban đầu còn có hứng nghe, cuối cùng phát hiện Công Tôn Sách một mực im lặng, sắc mặt trở nên không tốt, liền phất tay, “Đủ rồi, tất cả im lặng!! Tiếp tục xem tài liệu của mình, chờ một lát đội trường đi ra lại có việc. Cũng đừng nóng vội, tôi thấy mấy ngày tới chúng ta còn phải tăng ca liên tục đây.” 

Giải tán mọi người, nhìn Công Tôn Sách, Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, đi tới. 

“Khoa trưởng, dạ dày lại đau?” 

Công Tôn Sách hơi ngẩn ra, ngửa đầu mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, trong mắt lóe lên chút vui vẻ, khuôn mặt tái nhợt hiện ra nụ cười, “Lại để cậu phát hiện.” 

“Mới nãy ở hiện trường, mọi người ai cũng ói sạch cơm tối ra, nghe nói anh không ói, nhưng chắc chắn cũng không chịu nổi.” Dứt lời, Bạch Ngọc Đường xoay người gọi Trương Long Triệu Hổ tới, đưa danh thiếp cho họ, “Lấy xe của tôi đến chỗ này, mua mỗi người một phần cơm tối, trong vòng một giờ trở lại, làm được không?”

Triệu Hổ, liếc mắt một cái đã thấy chữ trên danh thiếp, trong lòng vui mừng, oa, tiệm nổi tiếng nha!! 

“Rõ!! Không thành vấn đề!” Ngừng lại một chút, Triệu Hổ cúi tới nhỏ giọng hỏi, “Cơ mà cái này ai trả tiền?” 

Bạch Ngọc Đường cười móc bóp ra, lấy thẻ tín dụng ném cho Triệu Hổ, ngoài miệng lại nói, “Nói nhảm, dĩ nhiên để đội trưởng chi, lấy cái này trả tiền trước, lúc về bảo khoa trưởng đi đòi.” 

“Nói hay lắm!” Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời, Triệu Hổ được lệnh đã lôi kéo Trương Long đi ngay, hoàn toàn không nhìn qua Công Tôn Sách. 

Công Tôn Sách bất đắc dĩ cười liếc Bạch Ngọc Đường, “Cậu thật, Bao Tử mà biết cậu hào phóng tiêu tiền giùm hắn như thế, nhất định sẽ đau lòng.” 

Bạch Ngọc Đường ngoắc ngoắc khóe miệng, tùy tiện nhún vai một cái, hướng phòng làm việc liếc qua, đoán chừng bên đó còn phải thương thảo vụ án rất lâu. 

“Khoa trưởng, tôi đi mua thuốc giùm anh.” Nói xong, Bạch Ngọc Đường cầm lên áo khoác, xoay người đã rời khỏi văn phòng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.