Hai tháng kế tiếp thành phố D sóng yên gió lặng, tuy có một vài vụ án nhỏ phát sinh, nhưng cuối cùng cũng không làm kinh động đến tổ trọng án, Bạch Ngọc Đường lần nữa trở lại trạng thái rảnh rỗi là rảnh muốn điên. Có lẽ do cuộc sống bình tĩnh lại, mà hai tháng này giấc ngủ của anh xem như có tiến triển. Đương nhiên, chuyện này cùng những phương pháp Triển Chiêu dạy cũng có chút quan hệ, vì vậy Bạch Ngọc Đường cũng lén lén trong lòng cảm tạ Triển Chiêu. Anh rất muốn mời Triển Chiêu một bữa cơm, để tranh thủ lãnh giáo vài phương pháp trị bệnh mất ngủ, nhưng khổ nỗi, thời gian gần đây Triển Chiêu vô cùng bận rộn, vừa chấm dứt vụ án của Triệu Minh Lượng lại trực tiếp bay qua Mĩ tham dự cái hội thảo gì đó, chỉ mới trở về mấy ngày nay, còn chưa thích nghi lại múi giờ. Bạch Ngọc Đường cho dù không thức thời cũng không dám đi quấy rầy Triển Chiêu, bởi vì hiện tại anh biết, đối với người dám quấy rầy giấc ngủ của mình, Triển Chiêu chắc chắn sẽ không có sắc mặt tốt. Nhớ lại cái hôm nửa đêm gọi điện thoại, tên tiểu tiến sĩ lúc nào cũng hòa nhã đấy lại hướng mình gào thét, khóe miệng Bạch Ngọc Đường co quắp, sau lại không nhịn được cười. Được được, bây giờ phải cố gắng làm người tốt, không thể xấu xa như vậy.
Từ khi bước vào tháng 6, khí trời đột nhiên trở nên nóng nảy, không chốn nương thân, Bạch Ngọc Đường dứt khoát mang theo quần bơi kính bơi chạy thẳng ra biển, đem thân mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-trong-an/2539089/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.