"..." Lạc khinh ca nghe thấy vậy thì suýt chút nữa là ngã xuống, tiếng ca thánh thót cũng dừng lại.
Giơ tay lên ở trên đầu Long Lăng Thiên gõ một cái, cãi lại: "Tiểu tử thối, đây gọi là nghệ thuật âm nhạc, làm sao có thể sử dụng từ 'Kêu' để hình dung."
Tâm tình tốt đều bị câu này của hắn khiến cho không còn gì nữa.
Vùng xung quanh lông mày của Long Lăng Thiên chợt nâng lên, đáy mắt hiện lên một tia âm trầm.
Nữ nhân đáng chết! Lại xoa đầu của hắn, việc này hắn sẽ nhớ kỹ, khi nào quay về nhất định sẽ tính sổ.
Nắm chặt nắm đấm, cố gắng khắc chế lửa giận trong lòng, lành giọng nói: "Ngươi nói đúng, so với quạ đen kêu còn khó nghe hơn, đúng là không thể dùng từ kêu."
Nói xong, phất ống tay áo một cái, chân nhỏ nhắn ưu nhã bước đi.
"..."
So với quạ đen kêu còn khó nghe hơn, được rồi, nàng thừa nhận chính mình không có thiên phú ca hát, nhưng tốt xấu gì thanh âm cũng không khó nghe lắm, cũng không đến nỗi khó nghe như vậy đi.
Lạc Khinh Ca hung hăng trừng mắt nhìn cái hài tử xấu xa kia, khẽ thở dài một tiếng, "Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử,làm sao có thể hiểu được thần khúc tuyệt vời này a.
Sát thủ dưỡng thành phi."
Cùng một đứa bé thảo luận âm nhạc, quả thực là đàn gảy tai trâu.
Long Lăng Thiên hơi dừng lại cước bộ, có chút im lặng đỡ trán.
Trước đây chỉ biết là nữ nhân này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thu-khuynh-thien-ta-quan-cung-chieu-phi/2339367/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.