Rất nhanh kì thực tập kết thúc, trong đoàn thực tập, thành tích của Minh Châu là tốt nhất, viện trưởng đích thân mời cô ở lại sau khi tốt nghiệp nhưng cô chỉ nói cần phải suy nghĩ thêm khiến bao nhiêu người ghen tị đến đỏ mắt.
Nguyên Khôi cũng không hỏi cô lý do, chỉ là anh rất kiên trì, mỗi ngày nhắn tin nhắc cô ăn uống đúng bữa, nhắc cô nghỉ ngơi.
Thi thoảng cũng sẽ có mấy tin nhắn kiểu như:
“Anh nhớ em!”
“Anh phải làm sao để dỗ em vui vẻ?”
“Đến khi nào em mới chấp nhận anh?”
Đối với những tin nhắn thế này, Minh Châu chỉ cười mà không trả lời.
Thi thoảng anh cũng tự mình đến trường đưa cho cô đồ ăn khuya, khiến bạn cùng phòng của cô mỗi lần nhìn thấy anh đều là một bộ dạng ôm ngực đau đớn.
Ngày diễn ra lễ tốt nghiệp, ai ai cũng áo cử nhân thướt tha, thanh âm điện thoại, máy chụp hình tách tách liên tục, chỉ cần không cẩn thận một chút liền có thể dính vào hình của ngươi khác. Bởi ai cũng muốn ghi lại khoảnh khắc quan trọng và duy nhất của đời người này cùng với những người bạn và người thân của mình.
Minh Châu cũng đang chụp hình với Hoan và Phương, bỗng Hoan nhìn chăm chăm về một phía, một tay chỉ về phía đó, một tay thì kéo tay cô không ngừng.
“Minh Châu, cậu nhìn kìa!”
Minh Châu khó hiểu nhìn theo hướng Hoan chỉ. Chỉ thấy ở đó có một chàng trai mặc một bộ âu phục đen sang trọng, khuôn mặt đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thich-cau/2755561/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.