Minh Châu đi theo Hoàng Khang muốn mòn đôi dép trong trung tâm mua sắm suốt hai tiếng đồng hồ.
“Rốt cuộc là anh muốn mua cái gì? Anh mà còn đi lòng vòng nữa em bắt đến đôi dép của em đấy nhá.”
“Thế em nói xem, con gái các em thích cái gì?”
Câu này Hoàng Khang đã hỏi cô đến cả chục lần rồi, khổ nỗi anh có thèm nghe lời cô đâu, lúc nào cũng ‘không hợp’, ‘không đủ thành ý’, xét thấy câu trả lời ngứa gan của ông anh mình, Minh Châu dứt khoát trả lời: “Tiền!”
Dứt lời liền bị Hoàng Khang búng một cái vào trán.
“Em làm như ai cũng như em vậy đó.”
Minh Châu ấm ức ôm trán.
“Chứ còn gì nữa, con gái ai mà chẳng thích tiền, nếu không anh tự đóng gói bản thân chuyển phát nhanh đến nhà chị ấy đi, đảm bảo không đổi trả luôn.”
Hoàng Khang nghe thế thì sửng sốt, suýt nữa thì há miệng cười to.
“Đúng là phong cách của em không nhầm đi đâu được.”
Minh Châu lại lầm bầm: “Nhận được có một gói quà mà đau chân, mòn dép, giờ còn sưng trán nữa, đúng là lỗ nặng mà. Haizz, thói đời...”
Hoàng Khang phì cười, xoa đầu Minh Châu: “Được rồi, bà cụ non, một lát tôi dẫn đi ăn, được chưa?”
Minh Châu lập tức đổi sang vẻ mặt cao hứng, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
“Được, em muốn ăn kem ly.”
“Thật là, trời lạnh mà cứ thích ăn kem là thế nào.”
***
“Tại sao một ngày lãng mạn như valentine lại có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thich-cau/2755533/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.