Học kì II mới bắt đầu được không lâu thì kì nghỉ tết bắt đầu, khoảnh khắc được mong chờ nhất trong năm. Minh Châu cảm thấy, chưa bao giờ cô lại yêu cái tết truyền thống của Việt Nam mình đến vậy.
Bài tập thì không thể tránh khỏi bởi vì hiện tại là cuối cấp rồi, cách tháng bảy không còn xa nữa, Đối với học sinh đúng chất ‘lãng tử quay đầu’ thì thời gian càng là vàng bạc.
Mà điều khiến Minh Châu vui vẻ nhất là không đến lớp thì sẽ không cần phải gặp Nguyên Khôi.
Tại sao à? Bạn cứ thử tưởng tượng, con cho bạn nuôi cho dù bạn hỏi nó cái gì có cũng chỉ gật đầu hoặc là lắc đầu, cho đến khi bạn chấp nhận rằng nó bị câm bẩm sinh thì nó đột nhiên nói với bạn rằng: “Cô có muốn ăn thịt chó không? Cầm cái đuôi của tôi đi mà hầm canh!” thì sẽ thế nào?
Quá khủng khiếp!!!
Nguyên Khôi chính là kiểu người ‘bị động’ như vậy, chỉ cần bạn lên tiếng, cậu ấy nhất định sẽ giảng bài cho bạn, còn nếu bạn im lặng thì cho bạn có vật lộn với đống bài tập thành cái dạng gì đi chăng nữa thì cậu ấy cũng không quan tâm.
Ấy thế mà từ cái hôm ở KFC huyền thoại trở đi, cậu ấy bỗng nhiên đổi tính, nhiệt tình đến lạ.
Đầu buổi thì hỏi: “Có bài nào cậu không làm được?”
Ra chơi hỏi: “Có muốn uống gì không?”
Cuối buổi lại hỏi: “Có môn nào không hiểu?”
Minh Châu tự cho mình là giáo viên cũng không sợ cũng cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thich-cau/2755532/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.