Tố Vân với Ngọc Yến đương nhiên cũng nhìn thấy ‘nguồn gốc’ của hòn sỏi kia, buồn cười mà ráng nhịn, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay kéo Hà Thanh đến phòng y tế.
Không còn bóng đèn sáng chói lóa, Minh Châu liền đến bên Nguyên Khôi, lấy củi trỏ hích hích tay cậu hỏi: “Cậu không đi theo à?”
“Gì cơ?”
Minh Châu chỉ theo hướng đám Tố Vân vừa đi: “Hà Thanh đó!”
Nguyên Khôi liếc mắt khinh thường: “Cũng đâu phải trẻ con, tôi đi theo làm gì?”
“Ờ thì, không phải cậu... thích... Hà Thanh à?” nói nghe thì đơn giản đó, nhưng có trời mới biết tim cô đập mạnh thế nào, mong lắm câu ‘không phải đâu’.
Minh Châu quan sát từng biểu cảm trên mặt Nguyên Khôi, tiếc là từ đầu đến cuối cậu chỉ nhíu mày một cái, chẳng rõ là phủ nhận hay khẳng định.
“Cậu rảnh rỗi lắm phải không, rảnh thì đấu với tôi một ván!” dứt lời, đã có một quả cầu màu trắng hướng thẳng Minh Châu mà bay tới, quay một vòng trên không, sau đó... vừa hay đậu trên đầu Minh Châu vẫn còn đứng đực ra đấy.
“!!!”
Lại sau đó nữa, khóe miệng ai đó khẽ nhếch 0,3 độ!
“!!!”
“TRẦN! MINH! KHÔI!”
***
Tan học, Minh Châu vừa định leo lên con xe đạp về nhà thì phát hiện cả bánh trước lẫn bánh sau đều xẹp lép, một chút hơi cũng không có.
Đối với người chỉ quen trêu chọc người khác mà nói việc này quá quá không thể chấp nhận, Minh Châu tức đến nỗi đá cho cái xe một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thich-cau/2755514/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.