Tôi và hai người bọn họ đi xuống nhà hàng để ăn sáng vào lúc 7h30.Phải nói là Lạng Sơn tuy chỉ là một tỉnh lẻ miền núi nhưng cái khách sạn cũng được phết chứ nhỉ. Song chúng tôi đi ra đại sảnh thì thấy MC TúAnh và các nhóm khác đã ở đấy. MC bảo mỗi người lên rút thăm để chọn một công việc.
Ba người bọn tôi mỗi người rút một tờ giấy. LỄ TÂN, NHÂN VIÊN CỨU HỘBỂ BƠI, BỒI BÀN. Nghe có vẻ hợp lí nhỉ. Tôi là lễ tân, Minh Hoàng lànhân viên cứu hộ bể bơi còn Hoàng Nam là bồi bàn. Chí ít Hoàng Nam cònbiết về đồ ăn nhiều hơn bọn tôi.
Nhưng KHÔNG. Nằm mơ đi nhé. TÔI LÀ NHÂN VIÊN CỨU HỘ BỂ BƠI, MINHHOÀNG LÀ BỒI BÀN, HOÀNG NAM LÀ LỄ TÂN. Minh Hoàng thì chả biết cái móncóc khô gì trong khi Hoàng Nam ăn nói cục cằn thô lỗ thế mà làm lễ tân?Mà quan trọng nhất là…sao tôi lại làm nhân viên cứu hộ bể bơi??? Tôitừng có tiền sử 5 lần chết đuối ở bể bơi rồi cơ. Mày troll tao hả hộpbốc thăm?
Tôi thay đồ bơi rồi đi ra bể bơi. Ở đấy có sẵn một cái ghế cho tôi.
– Ồ cô đến rồi, cố làm cho tốt nhé. Tôi đi đây – Nam nhân viên cứu hộ bể bơi nhìn thấy tôi liền tót đi luôn.
– Ơ khoan…khoan đã. Tô…tôi không biết làm gì cả – Tôi nói với theo.
– A lô, anh đây. Hôm nay anh không phải làm việc ở khách sạn nữa.Mình đi chơi đi… – Anh ta lôi điện thoại ra gọi cho người yêu mà chảthèm để ý đến lời tôi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thich-cau-tu-cai-nhin-dau-tien/2510/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.