Tôi lăn đùng ra đất, đến lúc tỉnh dậy ở phòng y tế mới biết nguyênnhân ngất là do…cao huyết áp. Lết xác về lớp, kì lạ thay tôi và Mai Linh có duyên số thế nào mà vừa ra hành lang tôi đã gặp nó.
– Hạnh Nhi ơi, cậu phải tham gia Amazing race kìa. Há há số max khổ – Sao trên đời có người duyên dáng thế này nhỉ. Mà cô ta đang nói về cáigì đấy.
Tên Hoàng Nam chẳng biết ở đâu lòi ra ném cho tôi một bộ quần áo. Tôi theo phải xạ bắt lấy. Một cái áo phông màu xanh nước biển, quần thểthao, giày Yeezy Boost 350? Cái này để làm gì vậy?
– Chúng ta phải tham gia Amazing race Nhi ạ – Lại được Minh Hoàng chẳng biết ở đâu ra nói chen vào.
Amazing race…là cái gì vậy?
– Trời ơi đồ ngốc, không biết chương trình Cuộc đua kì thú à? – Nghe cũng biết là giọng tên Hoàng Nam.
– À cái…cái chương trình mà mấy đội chơi phải leo núi, bốc vác, ăn bánh không dùng tay…đấy á – Tôi ngờ ngợ nhớ ra.
Cả ba người bọn họ gật đầu cùng một lúc. Chưa bao giờ họ ăn ý như thế này.
– Mà ai đội của tớ có mấy người?
– Tớ, cậu, Minh Hoàng – Hoàng Nam trả lời rất bình thản.
Á! Thế là chết cơm mẹ nấu rồi….
* * *
– Mời các đội chơi ổn định tại cổng trường… Xin nhắc lại mời các độichơi tập trung ở cổng trường… – Loa nhà trường kêu oang oang làm chântay tôi run lẩy bẩy như người mắc bệnh Parkinson.
Thay quần áo xong tôi chạy ngay ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thich-cau-tu-cai-nhin-dau-tien/2509/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.