Đấu tranh tư tưởng bao lâu ý, cuối cùng tớ chẳng làm cách nào mà mở miệng được. Thực sự là sợ lắm. 
Giờ bị đuổi thì bao nhiêu ước mơ đổ hết xuống sông xuống biển mất. 
Tớ là hi vọng duy nhất của cả nhà, mẹ tớ mai sau bị bệnh có được nằm ở phòng VIP hay không là tuỳ thuộc vào tớ cố gắng như nào. 
Tớ biết bản thân mình ích kỷ, nhưng tớ thực sự...xin lỗi Cún. 
Thật may, bạn An Chi đứng lên thưa cô. Bạn ấy bảo thấy sợi dây đó rơi cuối lớp nên tưởng của Khôi, liền nhặt trả vào. Vài bạn nữ khác cùng đứng ra làm chứng. Nhà Khôi giàu lắm, nghe nói ba bạn buôn kim cương đá quý cơ mà, chắc cô cũng vì vậy mà không truy xét nữa. 
Thực hư câu chuyện thì chẳng phải như thế rồi, nhưng sự thể ra sao thì tớ chẳng buồn khai thác. 
Chỉ biết rằng, ngưỡng mộ mọi người kinh lên được. 
Tất cả, đều rất dũng cảm. Còn tớ, tớ cảm thấy mình là thành phần thối nát của xã hội ý, thật nhục, thật chẳng có mặt mũi nào nhìn ai cả. 
Hôm sau tới lớp thì phát hiện ra dưới ngăn bàn có hộp sô cô la sịn lắm, đủ hình thù, từ trái tim tới các con vật nhỏ nhỏ xinh xinh, nhìn phát thèm ra ý. Tớ hỏi cả lớp, không ai biết gì cả. 
Tuy nhiên tớ cũng không dám ăn bởi vì sợ nhỡ của cậu nào để nhầm rồi lúc người ta đến đòi thì lấy đâu ra tiền mà đền. 
Để lại vị trí cũ thôi. 
Qua 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thich-cau-hon-ca-harvard/2586962/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.